Chương 1126
Hứa Vi lập tức sợ hãi, thân thể run rây, cảm giác bị ánh mắt dã thú theo sát khiến cô ta muốn chạy trồn.
Thật đáng sợ……
Đây vẫn là Tiểu Bạch mà cô ta quen sao?
“Cô ra đây với tôi.”
Tạ Trì Thành trực tiếp xoay người rời đi.
Hứa Vi lo sợ bắt an đi theo.
Cho đến khi bọn họ rời đi, Diệp Như Hề mới thu hồi tầm mắt.
“Tô Tây ï GÓ GỤ, để mặc đại đế dây dưa với tiểu yêu tinh kia vậy à?”
Trong lúc quản lý sản nghiệp được thừa hưởng trong di chúc, Diệp Như Hề có thân phận là vợ của đại đề, cho nên trong mắt bọn họ, Diệp Như Hề không hệ nghỉ ngờ chính là ‘ hoàng hậu”.
Nhưng, đàn ông có vài ba tình nhân nhỏ, thật sự quá bình thường.
Đặc biệt là ở những nơi tràn ngập vàng son thế này, không nói tới đàn ông, ngay cả nhóm phu nhân danh viện cũng sẽ có vài “bạn đồng hành”
mà họ thích.
Diệp Như Hề áp xuống xao động, trên mặt thản nhiên: “Anh ây sẽ có chừng mục.”
Mấy vị phu nhân cười, nói: “Tô Tây le , cô yên tâm, lại phụ nữ tục tằng như vậy, chăng bao lâu đại đề sẽ chán ngây thôi.”
“Tôi mới vừa thấy cô ta và Daniel hình như có quen biết, còn cãi nhau một trận.”
Diệp Như Hề kinh ngạc, “Daniel2 Anh ta có tới sao?”
“Chẳng phải vậy sao, không nghĩ tới khầu vị của Daniel cũng kém hơn rồi.”
“Tôi xin lỗi phải rời đi trước.”
Diệp Như Hệ nghĩ tới lúc trước là Daniel giúp đỡ cô rời khỏi Las Vegas, ân tình này còn chưa hoàn trả, cô đi tìm anh ta nói chuyện.
Cô tìm một vòng, không thấy bóng dáng Daniel đâu, liền định đi ra vườn hoa nhìn xem.
Mới vừa đi đến vườn hoa, liền thầy bóng dáng phía trước đong đưa.
Là Tạ Trì Thành và Hứa Vi.
Diệp Như Hề ngắn ra.
Chỉ cảm thấy một màn trước mắt hình như hơi giỗng nhau.
Tạ Trì Thành là đưa lưng về phía cô, cho nên không nhìn thây Diệp Như: Hè, nhưng Hửa Vi lại thấy.
“Tiểu Bạch, anh sẽ ly hôn với cô ta đúng không? Anh cảm thấy cô ta đẹp sao? Gương mặt giả tạo kia của cô ta, không chừng đã phẫu thuật thẩm mỹ cả rôi, anh đừng thích cô ta được không?”
Sắc mặt Tạ Trì Thành thật lạnh, là vẻ lạnh nhạt Hứa Vi chưa bao giờ gặp qua.
“Ăn nói cần thận.”
Mắy tiếng mang theo ý răn dạy cảnh cáo.
Hứa Vì đỏ mắt, ủy khuất nói: “Anh trước kia sẽ không hung dữ với em như vậy, anh thay đồi rồi, Tiểu Bạch, anh đang muốn bỏ mặc em, nhưng rõ ràng là em cứu anh, cô ta hại anh, vì sao anh lại không tin chứ……”
Hứa Vi cảm thấy bản thân cực kỳ oan ức, cô ta suy xét mọi việc vì Tiểu Bạch vì sao Tiêu Bạch lại muốn tin tưởng ả nữ phụ độc ác kia hơn chứ?