Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1130



Chương 1130

Daniel thật sự đánh giá cao về Diệp Như Hề, cũng thật sự xem cô là bạn bè, cho nên rất coi thường hành vi của Hứa Vi.

Diệp Như Hề dừng một chút, nói: “Thật ra, lời cô ta nói không phải hoàn toàn là sai.”

“Hả?”

Mặc kệ suy đoán thế nào, mặc kệ Hứa Vi có mục đích gì.

Chuyện không có cách nào thay đổi chính là cô ta thật sự đã nhặt Tạ Trì Thành từ bờ biến trở về nhà.

Cho nên, xưng hô ân nhân nhỏ này thật đúng là khiến cô ta tự tin, không chút sợ hãi.

Cô mà ra tay, có vẻ cô rất ích kỷ.

“Ừ, tóm lại không cần để ý tới cô ta thì tốt rôi.”

“Hè Hè, cô thật sự quá mềm lòng, loại người đứng chung một chỗ, tôi tin tưởng đại đề sẽ không có mắt nhìn -Những lời này mới vừa nói xong, Daniel liền thấy đại đế và Hứa Vi một trước một sau đi đến.

Tức khắc, anh ta bị vả mặt đến đau.

“Này, này, này……

Mặt Diệp Như Hề lộ vẻ tiếc nuối nói: “Không có việc gì, về sau đừng, nói lời nào quá chắc chắn là được rồi.

Daniel cảm nhận sâu sắc, hình tượng đại đề trong suy nghĩ của mình đã hoàn toàn sụp đồ.

Lúc này, âm nhạc vang lên.

Sàn nhảy ở trung tâm bắt đầu có người bước ra khiêu vũ.

Diệp Như Hề mắt thấy Tạ Trì Thành muôn ổi vê phía mình, rôi còn có Hứa Vi đi theo phía sau, cô suy nghĩ cho lỗ tai của bản thân, lập tức nói: “Daniel, có muốn cùng nhau nhảy một điệu không?”

Daniel nào có gì mà không muốn?

“Có thể cùng mỹ nhân khiêu vũ, là vinh hạnh của tôi.”

Khom lưng, mời.

Hai người đi từng bước tới vị trí trung tâm.

Tạ Trì Thành dừng lại bước chân, mặt vô cảm nhìn một tổ hợp, đôi trai tài gái săc đang nhẹ nhàng khiêu vũ ở vị trí trung tâm.

Dáng Diệp Như Hệ khiêu vũ tuyệt đẹp, thậm chí năm đó khi còn học ở Hoàng Hậu học viện cô còn được giáo viên coi trọng, cho nên không bới móc được chút sai lầm nào.

Đặc biệt là bộ lễ phục đen mặc trên người cô theo động tác khiêu vũ mà lay động, mang theo từng độ cung màu đen, vụn nhỏ kim cương đính trên làn váy, dưới ánh đèn tông đưa tựa như bầu trời đêm lắp lánh.

Cô trở thành “phong cảnh” đẹp nhất trên sàn nhảy.

Mà người đàn ông ôm lấy “phong cảnh đẹp nhất” này, lại không phải anh.

Tạ Trì Thành đứng nơi đó, tầm mắt dõi theo từng chuyên. động sủn SỐ, lửa giận không tên cũng càng lúc càng bùng lên trong lòng.

Đồng thời, cảm giác trống rỗng. trong lông ngực cũng càng trở nên rõ ràng.

Loại này cảm nhận này quá mức mãnh liệt, mãnh liệt tới mức không thể bỏ qua.

Anh đây là…… đã xảy ra chuyện gì?

Hình như anh đề ý người phụ nữ này hơn mình nghĩ nhiêu.

Rõ ràng muốn rời xa, rõ ràng anh cũng không cho phép. bản thân thụt lùi, rõ ràng nên dứt hẳn mối quanhệ này, hiện tại lại càng ngày càng để ý.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.