Chương 1132
Tạ Trì Thành không biết bệnh trầm cảm có cảm nhận thê nào.
Từ trước anh đã không hiểu biết.
Nhưng bởi vì đọc phân tài liệu kia, biệt giờ người phụ nữ kiên cường cao ngạo không gì cản nổi trong thòi khắc này đã từng mắc bệnh trầm cảm nặng, thậm chí trên cô tay cô còn lưu lại dầu vết của căn bệnh đó.
Khi thấy đoạn thông tin về chuyện này trên tài liệu, Tạ Trì Thành liền suy nghĩ, rốt CUỘC là tuyệt vọng tới đâu mới có thể khiên cô lựa chọn từ bỏ sinh mệnh trong thời khắc đó.
Mà anh, đã tàn nhẫn ép cô tới bước đó như thế nào?
“Không có việc gì nữa, đi qua đó đi.”
Diệp Như Hề thu liễm bi thương, khôi phục bình tĩnh, dường như đau thương trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi không hề tồn tại.
Tạ Trì Thành mím chặt môi, không nói gì.
Ở khoảnh khắc đó, anh gần như đã thốt lên ˆ Vì sao cô lại cảm thấy tuyệt vong ˆ nhưng câu hỏi này sẽ bóc trần vệt sẹo của cô, anh làm không được.
Diệp Như Hề hiện tại nhìn qua vô củng bình thường, bình 0i đến mức khiến Tạ Trì Thành luôn quên mắt quá khứ của cô.
Hồi lâu sau, Tạ Trì Thành vươn tay, nói: “Cùng tôi nhảy một điệu.”
Diệp Như Hề nhìn anh, lúc tay cô sắp đặt lên tay anh lại đột nhiên rụt lại, tay Tạ Trì Thành trống rỗng.
Diệp Như Hề giảo hoạt cười, nói: “Tôi mệt mỏi, không muôn nhảy nữa.”
Tạ Trì Thành nghiến răng nghiền lợi, “Phải không? Cùng Daniel thì khôngmệt, nhảy cùng tôi lại mệt mỏi?”
*Ừ, đúng vậy. Tôi mệt mỏi.”
“Diệp Như Hề, chúng ta còn chưa ly hôn đâu!”
Anh không thể không nhân mạnh chuyện này thêm lân nữa.
“Vậy à? Nhưng chuyện này không phải sẽ nhanh thôi sao?”
“Tôi đã nói qua lúc nào?”
“Tôi nhớ rõ, chuyện này là chính anh nhắc tới.”
Tạ Trì Thành lập tức không thể phản bác.
Diệp Như Hề che miệng, khẽ ngáp một cái, nói: “Tôi mệt mỏi rôi, tôi đi vào trước, bữa tiệc của anh thì tự anh ở lại ứng phó đi.”
Dút lời, cô trực tiếp xoay người, vẻ mặt cao ngạo rời đi.
Để lại Tạ Trì Thành đứng tại chỗ, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Không bao lâu, anh trực tiếp nhác gót chân đi theo.
Bữa tiệc? Khách khứa?Gặp quỷ đi thôi!
Không có chủ nhân thì bữa tiệc vẫn được tiền hành, người. hầu như thế nào tự nhiên có thê giải quyết tốt ván đề nhỏ này.
Vừa mới trở lại phòng, Diệp Như Hề vồn định gọi người tới hỗ trợ thay quân áo, nhưng mới vừa mở cửa, phía sau đã sức lực mạnh mẽ đây cô dựa vào tường, sau đầu đụng vào một bàn tay to.
Cho dù dưới tình huống phẫn nộ, Tạ Trì Thành vận nhớ rõ phải che chở cô, không để cô bị thương, thấy cô cuối cùng cũng đứng vững, anh mới thu hôi tay.
“Cô rất đắc ý?”
Giọng anh mang theo hơi nóng phả vào mặc cô.