Chương 1151
Bước chân chững lại, anh cuối cùng không đi quây rây cô nghỉ ngơi.
Anh biết cô giận rồi.
Tạ Trì Thành than nhẹ một hơi, cảm thấy đau đầu.
Làm thế nào đề dỗ phụ nữ đây?
Trong trí nhớ của anh không tìm ra chút kinh nghiệm nào.
Thậm chí anh hiện tại hiểu biết của anh về Diệp Như Hề phần lớn là từ tập tài liệu mà Tần Piếng tổng kết lại đưa cho anh.
Tạ Trì Thành lần đầu tiên sinh ra một loại xúc động mãnh liệt, muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra bảy năm qua.
Rất muốn biết, Diệp Như Hề bảy năm trước, là như thê nào.
Loại khát vọng này mỗi ngày càng thêm mãnh liệt.
Anh án ấn đầu, lộ ra cười khổ, “Thật là trúng độc mà……”
Tạ Trì Thành trở vê thư phòng, lựa chọn dùng công việc làm tê liệt cơn bực bội khó hiểu, cũng ngẫm lại nên làm thế nào đề dỗ dành phụ nữ.
Nhưng Tạ Trì Thành lại không thể ngờ Diệp Như Hề trực tiếp quyết liệt tới vậy Mới sáng sớm cô đã đi rồi.
Đúng vậy, là đi rồi, rời khỏi Las Vegas.
Thậm chí còn không thèm chờ có chuyền bay mà lên máy bay tư nhân luôn, rời khỏi thành phô này, ngay cả việc ngăn chặn anh cũng không kịp làm.
Chờ khi anh nhìn thấy căn phòng trồng rồng, gọi điện thoại cho cô thì cô đã xuông máy bay.
Càng khủng bô hơn chính là, cô thu mua lòng người quá thành công, toàn bộ người trong dinh thự đều giúp đỡ cô che giâu, cho nên người rời đi lâu như vậy rôi anh mới phát hiện ra.
Anh nghiên răng nghiền lợi nói với Diệp Như Hê qua điện thoại: “Diệp Như Hề, cô đủ tàn nhẫn.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhàn nhạt của Diệp Như Hệ: “Quá khen, tôi cũng không nên ở lại quây rây anh và ân nhận nhỏ ở chung, dù sao có một con rắn độc cứ nhìn chằm chằm như vậy, tôi không hy vọng đứa nhỏ này xảy ra chuyện, không thê chọc vào, vậy tôi phải trôn đi thôi.”
Tạ Trì Thành đè đè thái dương đang nhảy lên, bắt đắc dĩ nói: “Cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.”
“Xin lỗi, tôi không tin được anh.”
“Diệp Như Hề!”
“Hơn nữa, tôi nhớ bà hgoại và Tiểu An Nhạc Nhạc của tôi, còn về anh?
Anh đã không có việc gì nữa, thì không cân bận tâm.”
“Diệp Như Hề.” Điện thoại bị trực tiếp cúp.
Tạ Trì Thành tức giận thiếu chút nữa đã vứt luôn điện thoại.
Anh ngâng đầu, nhìn đám người hầu và vệ sĩ đang cúi đầu trước mặt, cười lạnh, nói: “Hiện tại, chỉ có cô ta là chủ của các người đúng không?”
Đám người hầu không dám hé răng.
“Đều cút xuống hết cho tôi!”
Đoàn người lập tức tản ra, nhưng đồng thời trong lòng càng thêm kiên định.
Quả nhiên, vẫn là nghe lời phu nhân thì đúng đắn hơn, cho dù cả đám bọn họ đều giâu chủ nhân, nhưng cũng không phải chịu bất cứ trừng phạt gì.