Chương 1152
Tạ Trì Thành hận không thể lập tức ngồi lên máy bay đuổi theo, No lực tự chủ mạnh mẽ khiến anh kìm nén sự xúc động, đuổi theo ngay như vậy thì có vẻ anh đã quá đề ý, hơn nữa giao dịch mới vừa bàn bạc xong với Smith càn anh đích thân trông coi, không thể rời đi.
Tạ Trì Thành nghiên răng nghiền lợi, thấp giọng nói một câu: “Diệp Như Hề, cô chờ đó cho tôi.”
Lúc này, Diệp Như Hề vừa ra khỏi sân bay liên thấy Nhiếp Tịch đứng trước cửa, cô sửng sôt một chút.
Dáng người cao lớn của Nhiếp Tịch đứng ở sân bay cũng rất nồi bật, không ít tiếp viên hàng không lui tới đêu sẽ nhìn qua một cái, mà khi anh ta nhìn thấy Diệp Như Hề, lập tức nhanh chân tiến lên.
“A Tịch? Sao anh tới đây.”
“Đón em.”
“Sao anh biết được tôi đã trở về?”
Nhiếp Tịch cười cười, nói: “Muốn biết đến rất dễ, chú ý một ‘chút là hỏi thăm được thôi mà.’ Diệp Như Hề không nhịn được mà, bật cười, thật ra cũng không từ chối bàn tay đang duõi ra của đôi phương, đưa hành lý cho người ta đầy.
Nhiệp Tịch tiệp nhận hành lý, nói: “Đi thôi, tôi đưa em đi qua, bà nội Hứa không còn ở bệnh viện nữa, bà đang ở chỗ ông nội.”
“Được.”
Lên xe, Nhiếp Tịch không gọi tài xế mà là tự mình lái xe, dẫn theo Diệp Như Hễ đi về phía trang viên của ông nội.
Trên đường, mắt Nhiếp Tịch nhìn phía trước, nhưng lời nói ra lại vô cùng trực tiễp “Em cùng Tạ Trì Thành thế nào rồi?”
Diệp Như Hề nhìn ngoài cửa sổ, nghe thây những lời này thì ngân ra một chút, nói: “Sao lại hỏi cái này?”
Nhiếp Tịch trầm mặc một hồi, tháp giọng nói: “Thật ra, lúc ây…… nêu em có một chút gì đó là thật tình, tôi chưa chắc đã dứt khoát từ bỏ như vậy.”
Nói rồi, Nhiếp Tịch cười nhạo một tiêng.
“Xin lỗi, là tôi liên lụy đến anh.”
“Em không cần xin lỗi, con người Tạ Trì Thành này làm đủ tàn nhẫn, điểm này là do tôi xem thường anh ta.
Người đàn ông như vậy giông như một con sói, tôi lo lắng em bị ăn đến xương cũng không còn.
“Tôi rất ổn.”
*Ừ, vậy tôi cũng an tâm rồi.”
Hai người bỗng nhiên rơi vào im lặng.
Xem lái thẳng tới trang viên nhà họ Nhiếp, dừng lại, Diệp Như Hề xuống Xe, củng Nhiếp. Tịch đi vào bên trong, vừa mới đây cửa ra, liền nghe thấy giọng nói vui sướng của Nhạc Nhạc.
“Bà cố, ông Nhiếp, xem Ti Đây là tranh cháu vẽ cho hai người!
“Nhạc Nhạc giỏi quá, vẽ thật tốt! Ông nhất định sẽ cát giữ cần thận!”
Nhiếp lão tiên sinh cười đến không thấy mắt, tâm tình thoải mái, hận không thể để cháu trai Nhiếp Tịch của mình cũng sinh thêm mây đứa chơi cùng.
Mới vừa ngắng đầu, đã thấy cháu trai nhà mình, còn thầy Diệp Như Hề.
Nhiếp lão tiên sinh cười đến càng vui vẻ, nói với Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc à, cháu nhìn xem phía sau cháu kìa.”
Nhạc Nhạc theo bản năng xoay người, khi thấy khuôn mặt mỉm cười của Diệp Như Hề, cô bé sửng sốt một chút, qua thật lâu mới phản ứng lại, thét chói tai gọi “MamilH” rôi lập tức lao tới Diệp Như Hề tiếp được bé con, ôm quay qua một vòng, cười rạng rỡ nói: “Nhạc Nhạc, nhớ mami không?”
“Nhớ ạ! Nhớ muốn muốn chết! Mami, con rất nhớ mẹt”