Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1153



Chương 1153

Nhạc Nhạc vui đến muốn khóc, vừa găt gao ôm mami, vừa hô to : “Anhl Anh ơi! Mami đã trở lại! anh ơi!!”

Tiểu An đang học ở lầu trên, nghe thấy giọng em gái còn cho là mình nghe lâm, khi cậu chạy ra ngó xuông thì ngây ngân cả người, ngay sau đó nhêch môi, chạy thăng xuông câu thang Diệp Như Hề buông Nhạc Nhạc, xoay người tiếp được Tiêu An, hôn lên trán con trai một cái.

“Mamil Mẹ đã trở lại!”

“Đúng vậy, mẹ đã trỏ về.”

Tuy Tiểu An luôn tỏ ra bình tĩnh cũng thây kích động không thôi.

Nhiếp Tịch ở phía sau nhìn một màn này thì có chút đau đớn đôi mắt.

 

Anh ta quay mặt đi, mím chặt môi, anh ta đã sớm biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ này, cho dù nhìn qua đã đoán được là con của Tạ Trì Thành cho nên hai người kia căn bản không thể tách ra.

Nhưng mà, biết là một chuyện, phải tiệp nhận lại là một chuyện khác.

Anh ta áp xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, nói: “Ăn cơm trước đã, em mới vừa xuông máy bay cũng đói bụng.”

Nhiếp lão tiên sinh vội vàng gọi người hầu đi xuống chuẩn bị cơm chiều, mà Diệp Như Hê sau khi buông Tiểu An, đi đến trước mặt bà ngoại, đón nhận ánh mắt hiền từ của bà, nhẹ giọng nói: “Bà ngoại. cháu đã trở vê.

“trở lại thì tốt rồi.”

Hứa lão phu nhân chỉ mỉm cười gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, dường như cô thật sự chỉ vừa trỏ về từ chuyến du lịch ngắn ngày.

Trong lòng Diệp Như Hề nóng lên, lỗ mũi chua xót, cô nỗ lực không nghĩ tới tình trạng sức khỏe của bà ngoại.

Tắt cả mọi người cùng quây quần bên bàn cơm, Tiểu An và Nhạc Nhạc .thì dính chặt bên người mami, một lát không rời.

Ăn đến một nửa, Nhạc Nhạc cắn cắn muỗng, mở miệng hỏi: “Manmi, sao daddy không cùng mẹ trở về vậy?”

Diệp Như Hề vừa nuốt ngụm cơm thì suýt nghẹn.

Nên giải thích lý do cô đột nhiên chạy về như thế nào đây?

Huống chỉ……

Diệp Như Hệ nghĩ đên Hứa Vi còn muôn hại đứa nhỏ trong bụng mình, cô liền chịu không nội, nêu anh muôn thiên vị cô ta, vậy mặc anh thiên vị đi.

Diệp Như Hề nhàn nhạt nói: “Cha con có việc, không trở lại.”

Nhạc Nhạc và Tiểu An nhạy bén nhận ra tâm tình mami không tốt, hai đứa nhóc lập tức ngoan ngoãn lùa cơm ăn, cũng không dám lắm miệng thêm lần nữa.

Nhiếp Tịch nhìn Diệp Như Hề liếc mắt một cái, không hé răng.

Sau khi ăn xong, Diệp Như Hề nói chuyện với bà ngoại thật lâu, trong, lúc trò chuyện không thầy bà hỏi về chuyện Tạ Trì Thành, ngược lại còn khiến Diệp Như Hề có chút thấp thỏm bất an.

Hứa lão phu nhân uống trà, nhìn dáng vẻ cô muôn nói lại thôi, Cười, nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Như Hề đón nhận ánh mắt của bà, lập tức đầu hàng, lựa chọn thẳng thắng nói hết mọi chuyện với bà một lân.

Hứa lão phu nhân nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Cháu quá mềm lòng.”

Diệp Như Hề cúi đầu.

“Người phụ nữ kịa nếu đã dám làm, thì phải trả giá. đắt. Tiểu Hề, lòng cháu quá mêm yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.