Chương 1154
“Vâng, bà ngoại.”
“Nhưng mà bỏ mặc cậu ta, điểm này thì làm rất tốt.”
Sắc mặt Diệp Như Hề có chút mắt tự nhiên.
“Ngày mai cùng ta đi thăm mẹ cháu.”
– Vâng, bà ngoại.”
Đêm tới, Diệp Như Hề cũng ở lại trang viên họ Nhiếp, hai đứa nhóc một hai phải quân lây mami cùng ngủ, Diệp Như Hề không đành lòng từ chôi, một trái một phải ôm chút chìm vào giấc ngủ.
Cho đến ngày hôm sau, bọn họ chuẩn bị xong, cùng đi đi tới mộ mẹ cô.
Phong cảnh trên núi vẫn đẹp như Vậy, Hứa lão phu nhân được lão quản gia dìu đỡ đi lên núi, đi tới trước mộ Tiểu Như nhà mình, mắt bà đã hơi ướt.
Mà Tiểu An và Nhạc Nhạc cũng rất an tĩnh theo ở phía sau, nhưng. khi cả hai thấy ngội mộ lập cho mami ở bên cạnh, đều gắt gao ôm lầy mami.
Cảm giác thống khổ vì từng mắt đi mami, cả hai không thể quên nổi.
Diệp Như Hề đau lòng ôm hai đứa nhỏ, nói: “Ngoan, không có việc gì, mami ở chỗ này, sau này sẽ không bỏ mặc hai đứa nữa.”
Dù dỗ dành thế nào, hai đứa nhỏ vẫn gắt gao bắt lấy góc áo mami không chịu buông tay, sợ buông ra tay thì mami đã không thây tăm hơi.
Hứa lão phu nhân tự mình cầm chỗi, dọn đẹp lá rụng trước mộ cho Tiểu Như của mình.
Tiểu An và Nhạc Nhạc cũng quy củ khấu đầu trước mặt bà ngoại mình.
Diệp Như Hề nhìn tắm ảnh chụp đen trắng của mẹ mình, xoa xoa khóe mắt chua xót, lôi kéo Tiểu An và Nhạc Nhạc, thấp giọng nói: “Mẹ, con mang bọn trẻ tới thăm TP ˆ Vừa dút lời, đã nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam khàn khàn: “Con chính là Tiêu Hề sao?”
Đoàn người quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau đứng mấy bóng người quen thuộc, anh em Có Lăng Hiên và Có Cảm Minh đang đỡ một người đàn ông trung niên.
Hai mắt người đàn ông kia đỏ lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc lại vui mừng nhìn Diệp Như Hê.
Mà khi Hứa lão phu nhân nhìn thấy người đàn ông này, ánh mặt trở nên sắc bén, đột nhiên mở miệng: “Cút khỏi nơi này cho tai”
| Diệp Như Hề chưa bao giò nhìn thấy bà ngoại tức giận như vậy, vội vàng tiền lên vỗ nhẹ phía sau lưng bà.
“Bà ngoại đừng nóng giận, bà không thể tức giận.”
Hứa lão phu nhân không bình tĩnh nồi, ngược lại càng thêm phẫn nộ, tầm mắt bà như là hận không thể xé nát người đàn ông kia vậy.
“Cút đi! Đừng quấy rầy an bình của nơi này!”
Người đàn ông trung niên tránh khỏi sự dìu đỡ của Cố Lăng Hiên, chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng nói: “Mẹ.”
Một tiếng ‘ mẹ ‘ này gần như khiến Diệp Như Hề biết được thân phận của ‘đối phương trong nháy mắt.
Là cha ruột cô.
Là người cha ruột là người thực vật nằm ở bệnh viện trong lời đồn kia.
“Tôi không phải mẹ anh, anh không xứng! Tôi bảo anh cút đi, không nghe thây sao?”