Chương 120
Ngay cả Lục Tư Viễn cũng cảm thấy nêu mình là Diệp Như Hề, thì chắc chắn sẽ không đưa ra quyết. định này, cho nên phân văn kiện đè nặng kia cũng được đề lên rồi, chỉ cân ủy ban đầu tư đồng ý, liền có thể tiễn hành đồ tài chính nhập cô phần.
Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Từ sau khi ra tù đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Như Hề rời khỏi Nhạc Nhạc lâu như thế, mới vừa về đến nhà, cô gái nhỏ đã nhào ra ôm cô rồi la to.
“Mami Mami! Có phải mẹ không cần đến Nhạc Nhạc nữa hay không!”
Diệp Như Hề dở khóc dở cười, lập tức bé Nhạc Nhạc bé bỏng lên, mạnh mẽ hôn con gái máy cái.
Nghĩ đến nếu lỡ như bản thân gặp phải bắt trắc gì, Nhạc Nhạc cũng không. biết phải làm sao bây giờ, lúc này cô nghĩ lại đã thấy sợ hãi.
“Sao có thể không cần Nhạc Nhạc nhà chúng ta được? Mami chỉ đi công tác thôi mà, mây ngày nay con ở nhà có ngoan ngoãn không vậy, có nghe lời mẹ nuôi hay không?”
Nhạc Nhạc quá nhớ Mami, ôm Mami của mình không chịu buông tay, thân mật dính sát trên người Diệp Như Hà.
“Đương nhiên là nghe lời ạ! Nhạc Nhạc nghe lời nhật!”
Dương San mang đô ăn sáng ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ hai mẹ con thân thiết như Vậy , cười nói: “Nhạc Nhạc ngày nào cũng nhắc mãi tại sao chưa thấy Mami trở lại, buồi tối còn khóc nhiều lắm đấy”
Diệp Như Hề lập tức thấy. đau lòng mà thơm con thêm vài cái.
Nhạc Nhạc cũng có chút ngượng _.
ngùng, “Nhạc Nhạc không phải là đồ khóc nhè.”
Dương San cười càng vui vẻ hơn, nói: “Được được được, Nhạc Nhạc sao có thê khóc nhè được chứ, chỉ là hai mắt chảy nước thôi.”
Nhạc Nhạc xấu hỗ trực tiếp vùi đầu vào hõm vai mami nhà mình.
Diệp Như Hề cũng. ,không ngại nóng, hón hở ôm con ngồi vào bàn anh.
Dương San lén đưa mắt nhìn cô ra hiệu, mọi chuyện đã giải quyết ồn thỏa rồi chứ?
Diệp Như Hề gật gật đầu.
Dương San cũng không hỏi nhiều, trong lòng đã thây an tâm không ít.
Một nhà ba người vô cùng vui vẻ ngồi ăn bữa sáng.
Buổi tối Diệp Như Hề ngủ củng với Nhạc Nhạc, . cô nhóc này năng nặc một hai muốn quần lây mẹ, Diệp Như Hề biết là do con gái thấy sợ hãi, sao đành lòng từ chối con mỉnh cho được.
Đến khi Nhạc Nhạc đã đi vào giác ngủ, bàn tay nhỏ còn bắt lầy góc áo của mami rồi nắm chặt lấy, giỗng như _ con thú nhỏ đang bắt an.
Diệp Như Hề biết, từ nhỏ đã phải lớn lên trong cô nhi viện, Nhạc Nhạc rất sợ bản thân sẽ lại bị vứt bỏ một lần nữa, cho dù ngày thường con bé nghe lời hiểu chuyện đến thế nào, nhưng vẫn để lại bóng ma tâm lý trong lòng con bé.
Ngày thứ hai, Tôn Bân mãnh liệt yêu câu muốn mời Diệp Như Hề ăn một bữa cơm, coi như là chúc mừng thành quả sau những vất vả trong .
khoảng thời gian này, Diệp Như Hà do dự một chút, vẫn là đồng ý đi.
Dù sao, sau này cô và Tôn Bân cũng được xem đôi tác của nhau.
Địa điểm hẹn là khu nhà hàng của một khách sạn, thật không may, đó lại là khách sạn Sun Will.