Chương 127
Diệp Như Hệ căn bản không biệt bản thân đã đi một bước vào trong bẫy rập của Tạ Trì Thành , vẫn còn đang hí hửng vì được thoát khỏi vòng vây.
Tạ Trì Thành cũng thấy được dáng vẻ cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Rất không thích máy dịp này à?”
Diệp Như Hề cũng không nói chuyện trái lương tâm, nói thăng: “Đúng. Bởi vì đó không phải là nơi phù hợp với càng tôi.
Những người ở đó tùy tiện gọi tên cũng đều là những nhân vật lớn, cô thấy Tôn Tử Hạo cũng ở bên trong, là em họ của Tôn Bân hay còn gọi là người thừa kế trực hệ của nhà họ Tôn, đủ để thấy được người tới tham gia buổi tụ n kia là người như thế nào rồi.
“Đưa em trở về.”
Diệp Như Hề theo bản năng muốn từ chối, lại im miệng, cam chịu.
Nhưng lúc đi đến bãi đỗ xe, Tạ Trì Thành lại trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Diệp Như Hề ngắn người.
“Anh, anh ngồi sai vị trí rồi đúng không?”
Tạ Trì Thành chỉ chỉ vào ghế lái, ý tứ rất rõ ràng.
Diệp Như Hề mím miệng, không chịu đi lên, cứ giãng co như thê một lúc.
Tạ Trì Thành nhàn nhạt nói: “Lên xe đi”
Diệp Như Hề bắt đắc dĩ thở dài, “Tôi sẽ không lái xe.”
“Em đã có bằng lái.”
Người này, đã điều tra cô rồi.
“Vậy anh cũng nên biết, tôi đã từng xảy ra tai nạn xe cộ.”
Tuy là gánh tội thay nhưng giờ khác này cũng bị Diệp Như Hề lấy ra dùng làm lý do thoái thác, cô không tin anh không tra ra được vì sao cô lại từng ngôi tù.
_ Một người từng lái xe gây ra tai nạn rôi ngồi tù, anh vẫn dám đề cô lái hay sao?
“Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai.”
Tính hơn thua của Diệp Như Hề cũng trỗi dậy.
Được, anh bảo tôi lái thì tôi lái cho anh xeml Xảy ra chuyện, xem mạng ai đáng giá hơn ai chứ!
Diệp Như Hề cũng tức giận rồi trực tiệp lên xe, thät xong dây an toàn, hít sâu một hơi, cô nói: “Đâm hỏng rồi, tôi bồi thường không nỗi nữa đâu.”
“Ừ, tôi trả nỗi.” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Diệp Như Hề dẫm chân ga, hai tay cầm tay lái có chút khẩn trương, đã thật lâu cô không có tới xe ô tô, động tác trúc trắc đã lộ rõ sự xa lạ.
Trên con đường đông đúc, một chiếc Maybach đang di chuyền với tốc độ rùa bò.
Rõ ràng trong lòng cũng muốn sĩ diện một phen, nhưng lá gan của cô lại không lớn lắm, cứ sợ sẽ xảy ra va chạm, Ngay khi chiếc một chiếc xe đạp lạo vút qua hông xe, mặt Diệp Như Hề cũng dần đỏ lên “Tôi, tôi tìm một chỗ dừng lại nhé Tạ Trì Thành nhàn nhạt nói: “Tiếp LG Máy chiếc xe phía sau liên tục bíp còi, có thể tưởng tượng, những người đó cảm thây bực bội đên mức nào Càng bị thúc giục, Diệp Như Hề lại càng thấy khẩn trương, tay câm vô lăng như bị chuột rút, co quấp lại.
Tạ Trì Thành đột nhiên duỗi nửa người ra, không chế tay lái bên kia, nói: “Nhân ga.
Diệp Như Hề hoảng sợ, chân lại không nhúc nhích.
‘Dẫm!”
Dưới chân đột nhiên dẫm xuống trong vô thức, xe tăng tốc đột ngột, cô lập tức bị giật về sau, lưng dán chặt vào lưng ghê.
“Rất tốt, tiếp tục.”