Chương 132
“Đừng nha, tôi không hiểm lạ mấy cái gia sản đó của ông già tôi đâu. Tuy nhiên, tôi thà răng đi quyên góp cũng sẽ không cho người khác, tôi tự mình giành lây được.”
1Ù”
“Được rồi được rồi, người phụ nữ của cậu, tôi thay cậu che chở, cậu đúng là thiếu tôi một ân tình đấy nhé!”
“Còn có một cô con gái nữa.”
“Biết rồi…… Hả?! Cậu nói lại một lần nữa cho tôi nghe thử?!”
Có Cảm Minh lập tức đứng bật dậy, hai mắt đều trừng to.
Tâm trạng Tạ Trì Thành hiển nhiên rất tốt, hai tay đút vào túi quân, tư thế đứng thong dong thoải mái, khóe miệng cong cong, nụ cười vô cùng đặc ý.
“Năm đó con bé bị mang đi. Thai long phượng.”
Có Cảm Minh chửi thề một tiếng.
“Tạ Trì Thành, cậu đúng là cố ý, tôi cô đơn lẻ bóng, cậu con trai con gái song toàn!”
Cô Câm Minh là thật sự ghen ghét, thằng nhóc Tạ An kia đã thông minh giông tên yêu nghiệt, có thê tưởng tượng tương lai tiên đồ sẽ hứa hẹn đến thế nào.Anh ta còn chưa kịp hâm mộ xong, hiện tại lại nhảy ra một cô con gái nữa.
Thai long BH hộ, khẳng định cũng rất thông minhl Tạ Trì Thành sao có thể khiến người ta căm hận như vậy được chứ?!
“Ông đây không muốn nói chuyện với cậu nữal Cút trở về đi!”
Cố Cẩm Minh tức giận Xoay người leo lên xe, Tạ Trì Thành với theo một cậu.
“Tạ An nhớ cậu lắm đấy”
Có Cẩm Minh .dừng bước, hừ một tiếng, “Bảo thằng nhóc kia chờ đi, ngày mai tôi sẽ đi thăm nó.”
Chiếc Ferrari màu vàng lao đi nhanh như chớp, còn cô tình tạo nên tiếng vang động cơ thật lớn.
Diệp Như Hề thấy thì biết người này vận còn tính trẻ con, quay đâu nhìn vệ phía Tạ Trì Thành đang ngôi lên xe, nói: “Người bạn này của anh……
khá là thú Vị.”
Tạ Trì Thành tùy ý nói: “Tính cậu ta là như vậy đấy, tôi đưa em về nhà.”
Nghe vậy Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có thể trở về rôi.
Lúc này, di động vang lên, là Dương San gọi tới.
Diệp Như Hề có một loại dự cảm không lành, vội vàng bắt máy.
Bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Dương San, “Tiêu Hề!! Em mau trở lại đi! Nhac Nhạc đột nhiên té xỉu!
Hiện tại chị đang đưa con bé đi bệnh viện! Em mau đi đến bệnh viện chờ!”
Diệp Như Hề nhự đông cứng lại, suýt nữa đã không thể hoàn hồn.
Tạ Trì Thành cũng nghe thấy, sắc mặt căng thẳng, trực tiếp thay đổi phương hướng, anh lái xe lao vút về phía bệnh viện, dọc theo đường ởi đã vượt qua không biết bao Phiêu đèn đỏ.
Khi đến cổng bệnh viện, Diệp Như Hề cũng không kịp nghĩ đến việc nói tiêng cảm ơn, lập tức nhảy xuông xe, xông thẳng vào trong “Tiểu Hà! Ở đây! Thật tốt quá, cuối cùng em cũng tới rôi, chị nóng lòng muôn chêt”
Hai mắt Dương San đều đỏ hoe, bắt lầy cánh tay Diệp Như Hề , kéo cô đưa đến cửa phòng cấp cứu “Nhạc Nhạc phát bệnh, bác sĩ còn ở bên trong.”