Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 153



Chương 153

Diệp Như Hề do dự trong chốc lát, sau đó lặng lẽ lây điện thoại ra, chụp vài tâm ảnh rôi bước vào nhà vệ sinh.

Diệp Như Hề lại do dự, định gửi tin nhãn cho Tạ Trì Thành, chỉnh sửa nhiêu lân, cứ viết rồi lại xoá, sau đó vân là nhân nút gửi đi.

[Nếu có một ngày, anh phát hiện ra trên đâu mình đang đội chiếc nón xanh, thì anh sẽ làm gì?] Gửi xong cô lại thu điện thoại về, vốn cho răng sẽ không nhận được hồi âm nhanh như vậy, không ngờ vừa mới một phút điện thoại đã đồ chuông.

[Em không có lá gan đó.] Diệp Như Hề nhìn chằm chằm dòng chữ này thật lâu, vẻ mặt hơi sững sờ.

Chuyện này thì liên quan gì đến cô?

Tạ Trì Thành sẽ không vì chịu đả kích quá lớn mà não bị hỏng rồi chứ, phải không?

Ngón tay cô bâm thoăn thoát, nhanh chóng trả lời: [Công ty tổ chức tiệc liên hoan, ở quán bar Trường Lạc, tôi thây Diệp Như Mạn ôm một người đàn ông nào đó, bởi vì anh đã giúp tôi rật nhiều nên tôi mới quyết định nói cho anh biết, việc còn lại anh tự xử lý đi.] Cô còn tiện tay gửi bức ảnh kia đi.

Diệp Như Hệ cảm thây mình cũng coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

So với cô em gái Diệp Như Mạn này, cô càng cảm thây bản thân đã nợ Tạ Trì Thành còn nhiều ân tình hơn, cô làm vậy với cô ta cũng chả có cảm giác áy náy gì cả.

Không ngờ lá gan của Diệp Như Mạn lại to như vậy, dám đội nón xanh cho Tạ Trì Thành, quả thực rât can đảm, đặc biệt là cái tên tiêu bạch kiểm có khuôn mặt nhỏ nhăn trắng bệch kia, rõ ràng so với Tạ Trì Thành kém hơn nhiêu, tốt chỗ nào chứ? Làm Tạ phu nhân không phải tốt hơn sao?

Y thức được mình vô tình đứng về phía. Tạ Trì Thành, Diệp Như Hề nhanh chóng gạt suy nghĩ này ra khỏi đâu mình.

Đang rửa tay thì chuông điện thoại lại reo lên, tay chân cô luông cuống vội vàng nghe máy.

Giọng nói trầm thấp của Tạ Trì Thành vang lên, có chút lạnh lùng nói: “Em ở quán bar?”

Diệp Như Hề lại cảm thấy anh rất kỳ quái, chuyện cô ở đâu là trọng điểm sao? Không phải việc anh bị người khác đội cho nón xanh mới là trọng điềm sao?

“Đúng vậy, ở quán bar Trường Lạc, bây giờ anh đến có lẽ còn có thể nhìn thây, tiện thê bắt gian tại trận?”

“Em uống rượu sao?”

Đầu óc của người đàn ông này có vân đê à?

Diệp Như Hệ tự nhủ trong lòng là phải kiên nhẫn không được nỗi nóng, cô nói: “Tạ Trì Thành, bây giờ cái anh cân quan tâm không phải là tôi có uông rượu hay không, mà là chuyện liên quan đên vị hôn thê của anh.”

Tạ Trì Thành cười nhạo một tiếng, nói: “Chờ một chút.”

Điện thoại bị cúp máy.

Vẻ mặt của Diệp Như Hề lúc này chính là không hiệu chuyện gì xảy ra, sau đó dứt khoát mỉm cười, rồi phớt lờ nó.

Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, Diệp Như Hệ đã va vào lồng ngực nông nặc mùi rượu xen lẫn hương chanh, người đó ôm chặt lấy cô.

Diệp Như Hề giật mình, theo bản năng muôn đây ra, bên tai lại truyền đên một giọng nói khàn khàn.

“Tiểu Hề, Tiểu Hề, Tiểu Hề…”

Liên tục gọi tên cô, mang theo một tia thống khổ đau lòng.

Diệp Như Hề sững người, lập tức dừng động tác lại.

Lục Tư Viên ôm chặt lây cô, trong góc tôi mờ mịt dường như trên thế giới _ này chỉ còn có bọn họ, mà anh ứ cũng ước trên đời này chỉ còn bọn họ thôi, đề người anh yêu sẽ không nhẫn tâm rời đi.

“Tiểu Hề, em đừng đi có được không…”

Diệp Như Hề thở dài nói: “Lục Tư Viên, anh say rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.