Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 22



Chương 22:

 

Diệp Như Hề đem huân hương ném vào trong nhà vệ sinh, thử khẽ mở cửa, quả nhiên đã bị khóa lại.

 

Cô tùy ý cầm theo một bình hoa trang trí, tránh ở phía sau cửa, kiên nhẫn chờ đợi.

 

Không bao lâu, liền nghe thấy được tiếng bước chân.

 

Cửa được mở ra, một mùi men rượu ập vào gay mũi.

 

“He he, tiểu mỹ nhân ơi, ta tới đây.”

 

Một người đàn ông mập mạp nở nụ cười đáng khinh nhìn nhìn trong phòng, phát hiện bên trong không có một bóng người.

 

*Ô? Tiểu mỹ nhân lại còn thích chơi trò này hả? Không sao cả, anh trai đi tìm em nhé!”

 

Diệp Như Hề không nghĩ tới Vụ Bình thật sự lại chơi chiêu này, vốn dĩ đang muốn đạp thẳng đối phương rồi chạy trốn.

 

Nhưng đến cuối cùng cô lại thay đổi chủ ý, lấy ra di động mở phần ghi âm ra.

 

Sau đó Diệp Như Hè liền bắt đầu xoay người giở trò, cô thả bù để tóc rồi lòa xòa trước mặt, bóp mũi, nũng nịu giả vờ kêu lên: “ai yo ai bảo anh tới đây vậy ~”

 

Bởi vì đã bóp giọng, hơn nữa ánh đèn trong phòng nóng rực, thật mờ ảo, tất cả tạo nên bầu không khí rất thu hút người khác, gã đàn ông càng thấy cao hứng.

 

“Là Diệp phu nhân để cho ta tới, vừa lúc để cho ta tới ném thử mùi vị, tiểu mỹ nhân, em đang ở nơi nào?”

 

“Diệp phu nhân là ai chứ? Tôi không quen biết anh, tôi sợ hãi.”

 

“He he, Diệp phu nhân còn không phải là Vu Bình sao, giám đốc Diệp cũng đã nằm ở bệnh viện như thế nhiều năm, nhà họ Diệp còn không phải do Diệp phu nhân định đoạt ư, vừa vặn ở chỗ ta có một phần hợp đồng Diệp phu nhân muốn, không phải……

 

He he, tiểu mỹ nhân , em yên tâm, em để anh ném chút mật ngọt, ta khẳng định sẽ đem hợp đồng giao cho em!”

 

Trong lòng Diệp Như Hề thàm mắng một tiếng, chuyện làm ăn kiểu thế này mà bà ta cũng dám!

 

Ghi âm đủ rồi, Diệp Như Hề cũng không dây dưa thêm, miễn cho đêm dài lắm mộng.

 

Thừa dịp người đàn ông kia không chú ý, cô trực tiếp nhảy đến trước mặt hắn, hóa trang giống như một ma nữ.

 

Gã kia lập tức bị dọa phải hét lên một tiếng.

 

Diệp Như Hề nhân cơ hội trực tiếp đập lọ hoa xuống, khiến hắn hôn mê luôn.

 

Cô nhanh chóng rời khỏi phòng, còn chưa đi ra ngoài được, liền nghe thấy tiếng bước chân còn có tiếng nói chuyện ngắt quãng, nghe không rõ ràng.

 

“Mẹ, mẹ đã chuẩn bị tốt tất cả rồi sao?”

 

“Con yên tâm, lần này hẳn là sẽ thực hiện được, phía bên con thì sao?”

 

“Con thấy anh ấy đã uống xong rồi, hiện tại đã đi nghỉ ngơi.”

 

*Vậy con còn không mau mau chạy qua! Miễn cho đêm dài lãm mộng!”

 

“Mẹ, con từ từ sẽ đi, chờ thuốc phát huy tác dụng đã.”

 

“Số phòng nhớ kỹ rồi chứ! Lần này sau khi thành công, nhớ rõ nhát định phải đi đăng ký! Một ngày không đăng ký thì con cũng chỉ có danh không có phận, không có chút thực quyền nào, sau này cũng không được chia một phân tiền của nhà họ Tạ đâu.”

 

“Đã biết, mẹ.”

 

Diệp Như Hề mắt thấy hai người kia muốn đi lại đây, không có cách nào, thấy cửa phòng bên cạnh có khe hở, cô không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đi vào.

 

Mới vừa đi vào liền cảm thấy không thích hợp, lại một mùi huân hương quen thuộc kia xông vào mũi.

 

“Cô vào đây làm cái gì?”

 

Giọng nói bí bách mà trầm thấp từ mép giường truyền đến.

 

Diệp Như Hề nhìn qua, bởi vì quá tối, nhìn không thấy bóng dáng người kia.

 

Nhưng mà giọng nói này cô đã quá quen thuộc, là Tạ Trì Thành!

 

Ngửi được mùi hương này, nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi của hai mẹ con Diệp Như Mạn, Diệp Như Hề lập tức hiểu rõ, cảm thấy có vài phần buồn cười.

 

Rõ ràng đã là vị hôn phu rồi, Diệp Như Mạn còn phải dùng tới thủ đoạn vụng về như vậy ư?

 

Còn không có chờ Diệp Như Hề mở miệng nhắc nhở người trong phòng, một bóng dáng to lớn đã đánh úp lại.

 

Cả người cô bị người đó mạnh mẽ ôm lấy, trực tiếp ném lên trên giường, anh dùng tay bóp lấy cổ cô.

 

Thân thể Tạ Trì Thành sôi sục, kêu gào muốn đè lên, nhưng lý trí lý trí của anh lại mạnh mẽ kiềm ché, trong lòng đối Diệp Như Mạn càng thêm bực bội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.