Chương 225
Diệp Như Mạn cảm thấy mình bị quản gia làm cho mắt mặt, như muốn nỗ tung, mà quan trọng hơn nữa đó chính là mất mặt trước mặt của mẹ cô ta.
Cô ta chỉ vào mũi của bác Chung và măng: “Mở mắt chó của ông nhìn cho rõ ràng đi! Tôi là thiếu phu nhân của nhà họ Tại Ông dám cản tôi!”
Vẻ mặt Bác Chung vẫn như cũ, nửa bước cũng không ng tư thế thẳng tắp, giỗng như một ngọn núi chắn trước cửa.
“Không có mệnh lệnh của thiếu gia, bắt cứ ai cũng không thể bước vào biệt thự nửa bước.”
Diệp Như Mạn hếch mũi nói: “Nếu tôi nhất định cứ muôn đi vào! Tôi sẽ lập tức đề lão phu đuôi cổ ông ra khỏi nhà họ Tại”
Bác Chung mỉm cười nói: “Nhà họ Tạ từ trước đên nay đều đối xử nhã nhặn với mọi người, nhưng nêu trước mặt là trộm cướp lưu manh, thì cũng không cân nhãn nhịn.”
Dứt lời, Bác Chung ngoắc ngoäc tay, hai hàng vệ sĩ từ mọi ngóc ngách bên trong tràn ra, trang bị đầy đủ vũ khí, khí thế hùng hỗ khiến người khác phải nhượng bộ rút lui.
Khí thế của Diệp Như Mạn lập tức yếu đi, sao cô ta lại quên mật nhà họ Tạ có nhân viên bảo an, bọn họ rất chuyên. nghiệp, biệt thự này danh h xưng càng là không thê phá hủy, nêu không Tạ Trì Thành sẽ không yên tâm đề Tạ An ở đây.
Nhưng nếu cứ như vậy mà rời đi, Diệp Như Mạn càng không cam tâm.
Lúc này, Vụ Bình nói: “Quản gia Chung, thật xin lỗi, mới vừa rồi là Như Mạn đường đột. Nhưng xin hãy m chúng tôi, chúng tôi không hề có c ý. Chỉ là do tôi nhớ cháu ngoại của nh quá. Xin hãy sắp xếp một chút, đề cho chúng tôi vào trong.”
Vẻ mặt của bác Chung vẫn không chút thay đồi, nói: “Phu nhân, xin bà đừng làm khó tôi. Đây là mệnh lệnh của thiếu gia. Tôi chỉ là đang tuân theo mệnh lệnh.”
Vu Bình vẫn không bỏ cuộc, nói: “Tôi đã gọi cho Trì Thành, nhưng nó đang họp nên không thể nghe máy. Nêu như không phải khẩn cập, chúng tôi cũng không hy vọng trực tiếp tìm đến cửa trong bộ dạng này.”
Câu nói kia thoáng qua khiến bác Chung hơi nghỉ ngờ một chút, nhưng ông ấy vẫn không lùi bước.
Vành mắt của Vu Bình đỏ hoe, nhẹ nhàng lau khóe mất một cái, đưa một ánh mất nhìn qua Diệp Như Mạn, sau đó cô ta vội vàng câm khăn tay chấm chấm đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ, con thật vô dụng, con xin lỗi, ngay cả nhìn con trai một chút cũng nhìn không được, cha khẳng định rất thất vọng.
Vụ Bình nghẹn ngào nói: “Quản gia Chung, chúng tôi cũng là không còn cách nào nữa. Chông tôi, là cha của Như Mạn, cũng là ông ngoại của Tiểu An, ở trong bệnh viện cuôi cùng cũng đã tỉnh lại, ông ây ngủ một giâc dài như thế cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
Ông ây muôn nhìn cháu trai một chút mà thôi.”
Quản gia Chung cũng hơi ngạc nhiên.
Mà, bên trong cánh cửa, Diệp Như Hề một mực nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cũng kinh ngạc theo.
Cô cứng đờ, đầu óc trồng rỗng, thậm chí tai của cô ù đi.
Cha, cha cô đã tỉnh lại sao?
Cha cô bị đụng trở thành người thực vật, thậm chí nhiều lần nhận được thông báo nguy kịch từ bác sĩ, đã tỉnh dậy rôi.
Lúc ngoài cửa không còn tiếng động, cô cũng không biết, cứ đứng ở đó sửng sờ như hoá đá, cuôi cùng bị Nhạc Nhạc và Tiểu Án kéo tỉnh táo trở lại.
Tạ An đưa tay ra, như thể muốn thăm dò trán của mẹ, nhưng lại bắt lực, thận hình của cậu quả ngắn không, thể với tay tới được, đành phải lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”