Chương 236
Diệp Như Hề nghiền răng chống chọi với con đau dữ dội. Mặt cá chân phải của cô đã sưng tẩy, vết thương xảy ra trong lúc cô nhảy từ cửa số xuống, hiện tại đã sưng phù lên, môi bước đi đều nặng nề như dẫm phải mũi dao.
Sau lưng cô, quần áo dính chặt vào vết thương, đau đớn xé rách theo từng cử động của oô.
Diệp Như Hề sắp không đi nổi nữa, nhưng cô không thê dừng lại, Tiểu An và Nhạc Nhạc vẫn đang đợi cô trở về.
Ví và điện thoại di động trên người cô đã bị tịch thu, cha cô nhốt cô ở trong phòng riêng, thậm chí ngay cả thức ăn hay nước uống cũng không hề mang vào.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nhảy ra khỏi cửa số và: trên thoát, nhưng may mãn thay cô vẫn nhớ được đường trở lại biệt thự.
Một cái đèn xe chiếu tới, luồng sáng quá đột ngột khiến Diệp Như Hề phải nheo mất lại, nghe thây. tiếng phanh xe, có người vừa mở cửa bước xuống.
“Diệp Như Hề, em làm gì ở đây vậy?”
Nghe thấy. giọng nói quen thuộc, Diệp Như Hề sững sờ, đèn xe tắt ngắm, cô dần dần nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
Là Tạ Trì Thành.
“Nửa đệm canh ba, em lại học được thói buổi tối không thèm trở về ngủ sao?”
Vốn định muốn khiển trách cô, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật khổ sở của Diệp Như Hề, Tạ Trì Thành lập tức cau chặt mày, nói: “Sao lại biên thành bộ dạng này? Anh ta không muốn đưa em trở về sao?”
Tạ Trì Thành sải bước tiến lên, dùng hai tay đè lên vai Diệp Như Hề, cân thận nhìn cô, trong mắt đầy tức giận.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một cơ thê âm áp mêm mại ngã xuông.
Diệp Như Hề rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dựa vào trong ngực Tạ Trì Thành, thở hồn hến, chân đau, thân thể đau, thậm chí trái tim cũng đau nhói.
Hơi ấm từ lồ ng ngực khiến cô cảm nhận được nỗi oan ức mà cô đã kìm nén suốt cả chặng đường, bây giờ cô không thể kìm nén được nữa, nước mắt mãnh liệt rơi xuông.
Tạ Trì Thành cảm nhận được trong ngực ướt át, anh kinh ngạc một chút, muốn đầy cô ra, nhưng lại bị cô ôm chặt.
“Đừng”
Đừng nhìn! đừng nhìn cô trong bộ dạng như thê này! Nhất định là rất xâu xíI “Xin anh…đề tôi từ từ…cứ từ từ…một chút thôi…”
Nghe giọng cô nghẹn ngào, trái tim cửa Tạ Trì Thành run lên một cái, hai tay buông xuông, không mở miệng nói lời nào.
Diệp Như Hề tuyệt vọng nén nước mắt, thở từng hơi từng hơi, cuôồi cùng nén lại nước mắt đang rợi xôi xả, ngắng đầu, nhìn xem quân áo của anh bị ướt một mảng, cô thì thào nói: “Thật xin lỗi, tôi, tôi sẽ giúp anh giặt sạch.”
Tạ Trì Thành nhìn thoáng qua, khóe môi của anh giật giật, nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có người bắt nạt em sao?”
Diệp Như Hề lại gần như gục ngã, cô căn chặt răng nói: “Không có, không có ai bắt nạt tôi cả.