Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 249



Chương 249

Diệp Nhự Hề do dự một chút, vẫn là bắt tay lầy tay anh, dựa vào lực đỡ của anh thì không đau như vậy nữa Nhưng ở trong mắt người khác nhìn vào, hành động này tương đương với thê hiện sự thân mật.

Diệp Như Hề không biết vì cái gì mà Tạ Trì Thành rõ ràng không thích bữa tiệc này, còn muôn ở lại đây, cô cũng chỉ đành đảm được vị trí của một cái phông nền mà thôi.

“Trì Thành, chị gái.”

Diệp Như Mạn đã đi tới, đôi mắt còn hồng hồng, trên mặt tràn đầy ủy khuât.

“Chị ơi, cha thật sự rất lo lắng cho chị, chị mau về nhà đi.”

Diệp Như Hề trầm mặc một chút, tránh đi đê tài này.

Diệp Như Mạn có chút mắt mát, quay đầu nhìn về phía Tạ Trì Thành, nói: “Trì Thành, anh có phải có hiều lầm gì em rồi hay không? Vì sao lại muôn đối xử với em như vậy? Em chỉ là muốn nhìn Tiểu An một chút, em có thê không cần bắt cứ thứ gì……”

Tạ Trì Thành không nói gì, chỉ là bỗng nhiên đem tay đặt ở trên eo Diệp Nhữ Hè, động tác thân mật.

Sắc mặt Diệp Như Mạn lập tức trắng bệch.

Diệp Như Hề có chút không thoải mái, nhưng cũng nhịn xuống.

Ánh mắt Diệp Như Mạn mang theo oán hận nhìn chằm chằm Diệp Như Hề, nghiên. răng nghiền lợi nói: “Diệp Như Hề, cô vì cái gì mà muốn làm như vậy? Cô biết rõ Trì Thành là. vị hôn phu của tôi, vì sao cô còn muốn cướp đi anh ấy hả?”

Diệp Như Hề rất muốn nói cho cô ta, Tạ Trì Thành không phải ai muôn là có thê đoạt đi được, nêu có thể chạy thoát, cô còn muôn rời đi hơn bât cứ ai.

“Cô quá đê tiện! Trì Thành, anh đừng tin tưởng cô ta, cô ta quá xâu xa, còn khiến cha em tức đến hôn mê! Quá bất hiệu!”

Thây Diệp Như Mạn năm lân bảy lượt đứng trước mặt cô giả vờ vô tôi, một trận buồn bực trong lòng khiến Diệp Như Hề trực tiếp làm ra một hành động vô cùng táo bạo.

Cô trực tiêp mượn lực nhón chân, ở trên mặt Tạ Trì Thành hôn lên một cái, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Trì Thành, em không muốn nhìn thấy cô ta, chúng ta đi thôi”

Cả người Diệp Như Mạn choáng, váng đứng ở nơi đó, tròng mắt đều sắp nhảy ra ngoài.

Một màn này cũng đồng thời bị những người khác nhìn thấy, cả đám ô lên nháo loạn thành một mảnh.

Diệp Như Mạn chỉ cảm thấy trên mặt bị người ta hung hăng đánh một cái tát, cô ta phận nộ vươn tay muôn cho Diệp Như Hề một cái tát, nhưng bị Diệp Như Hề bắt được.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Cô bắt lầy cổ tay cô ta, dùng lực, đột nhiên đem Diệp Như Mạn kéo lại đây, thấp giọng nói: “Đừng tiếp tục chọc tức tôi nữa, nêu không, tôi không chỉ đoạt đi đàn ông của cô, còn lây đi tất cả của cô nữa đó.”

Diệp Như Mạn bị giọng điệu âm trâm này dọa sợ rồi, cô ta vốn còn đang chột dạ, ngay cả phản bác đều có vẻ tự tin không đủ.

“Diệp Như Hề, cô, cô đừng có mà đắc ý, cha rất tức giận, cô dám bỏ trồn, còn dám cướp người đàn ông của tôi nữa!”

“Phải không? Xác định là tôi cướp đi sao? Diệp Như Mạn, không phải cô đã cướp đi móc chìa khóa của tôi trước sao?”

Nói xong một câu này, Diệp Như Hề buông lỏng tay ra, đứng thăng thân thê, biêu cảm vô tội, như là cái gì cũng chưa nói vậy.

Diệp Như Mạn chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Tạ Trì Thành đứng ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc nhìn Diệp Như Hề: khóe môi chậm rãi giơ lên, anh chưa từng thấy qua dáng vẻ như vậy của Diệp Như Hề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.