Chương 251
Chỉ là, ở trong lòng Cha Diệp, Tạ Trì Thành là con rễ nhà mình, giúp đỡ ông ta cũng là điều nên làm.
Đáy mắt Tạ Trì Thành hiện lên một tia lạnh lẽo, anh ngâng đầu, vừa lúc lại thấy được bức rèm cửa vén lên thập thò kia, ý cười trên khóe môi lớn hơn nữa.
“Vào đi.”
Diệp Như Mạn thấy có cơ hội, đôi mắt chọt lóe, vội vàng theo sau, vôn dĩ còn muốn tiền lên khoác tay anh, nhưng lại rụt về khi bắt gặp ánh mắt đáng sợ.
Diệp Như Hề dù thế nào cũng không nghĩ tới Tạ Trì Thành sẽ để bọn họ tiên vào, trong lúc nhất thời đã quên tránh né, cứ như thế mà ngây ngốc đứng ở phòng khách.
Khi đám người kia thấy được Diệp Như Hề có mặt ở trong, cũng đêu ngây ngân cả người.
Người đầu tiên phản ứng lại là cha Diệp, chỉ thấy mặt ông ta đầy vẻ tức giận, dùng chiếc gậy chồng gõ thật mạnh trên sàn nhà, tức giận nói: “Như Hề! Sao mày lại có mặt ở chỗ này, mày còn biệt đường mà về nhà không?!”
Diệp Như Hề bị ông ta làm cho hoàn hôn, nhìn người cha trước mặt có chút xa lạ, không biết nên có phản ứng gì.
Diệp Như Mạn nhìn nhìn Diệp Như Hề, lại nhìn nhìn Tạ Trì Thành, một suy nghĩ khó tin nảy ra trong đâu, cô ta căn răng một cái, nhéo chặt lên đùi mình, nước mắt lạch cạch rơi xuông, kêu khóc.
“Chị ơi, vì sao chị lại có thể làm như vậy! Đản ông trong thiên hạ nhiều như thế, vì sao chị cứ phải nhìn chằm chằm vào em rẻ mình chứ!”
Vu Bình cho cô con gái một biểu cảm âm thầm tán thưởng.
Cha Diệp ngắn người một chút, đôi tay run run, nói: “Như Hề, những lời em gái mày nói đều là thật sự ư?
Mày, mày muôn chà đạp bản thân đên như vậy à?”
Diệp Như Hề bỗng nhiên bật cười một tiếng, nói: “Cha, con đứng ở chỗ này cái gì đều chưa có nói, cha đã lập tức tin lời của cô ta, mà con nói với cha, chuyện năm đó không phải do con làm, cha liền trừng trị con một trận gia pháp.”
Cha Diệp ngây ngần cả người.
Diệp Như Mạn mắt thấy mọi chuyện đã bị bại lộ, cũng may là cha không tin Diệp Nhự Hê, cô ta phải lợi dụng cha mình để lấy lại những thứ thuộc về bản thân!
“Chị, chị đang nói hươu nói vượn cái gì thế! Chị còn không mau nhận sai với cha đi, còn có hiện tại, chị không cần tiếp tục sai lầm như vậy nữa!”
Diệp Như Hề trầm mặc một hồi, chậm rãi cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lón, hình như cả nước mắt cũng rơi xuông.
“Như vậy, tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì?”
Giống như khống chế hét tất cả cục diện.
Vu Bình mắt thấy mọi chuyện không thể tiếp tục như vậy nữa, liên chủ động mở miệng nói: “Tiểu Hà, có chuyện gì thì chúng ta đều có thể về nhà nói, sao con có thể ở lại trong nhà em rê của mình được? Chuyện này không thích hợp, không hợp quy củ.
Trong lời nói đêu nhân mạnh cường, điệu cái thân phận “ em rễ ‘ này, muốn đầy Diệp Như Hề vào vấn đề bại hoại đạo đức.
Diệp Kiến Nam cũng phục hồi tỉnh thân lại, nói: “Như Hề, cùng ta vê nhà.”