Chương 269
Lúc cô mới vừa đón Nhạc Nhạc về nhà, có một lần Nhạc Nhạc phát sốt, cũng là cáu kỉnh như thế này.
Nghe nói, càng là những người bắt an, càng sẽ trở nên cáu kỉnh lúc bị bệnh đề che lắp sự yếu ớt của bản thân.
“Chú Chung, có thể giúp tôi múc lại một bát nữa được không?”
Chú Chung đang đau đầu vì chuyện vừa xảy ra, nhưng chọt nghe thấy những lời này, khuôn mặt già nua đang xoăn quýt nháy mắt giãn ra, “Như Hề tiểu thư xin chờ một lát.”
Thật nhanh, chú Chung liền bưng một bát cháo thử hai lên đây.
Diệp Như Hề bình tĩnh nói: “Anh ném được bát thứ nhát, còn có thể ném bát thứ hai, tôi nâu một nồi cháo to không sợ thiêu. Nhà họ Tạ có tiền, cũng không đề bụng mấy cái bát, anh có thê cứ việc ném, nhưng ném xong rồi, anh vẫn phải uông cháo.”
Tạ Trì Thành trừng mặt nhìn Diệp Như Hề, chỉ là cặp. mắt kia còn mang theo vài tia hơi nước, không hề có lực sát thương một chút nào.
“Diệp Như Hề, em có biết bản thân đang nói chuyện với ai không hả?”
“Tôi biết, một bệnh nhân sốt đến sắp thiêu đốt.”
“Em muốn chết.”
“Chờ anh hết bệnh rồi, hãy nói những lời này.”
Tạ Trì Thành đột nhiên bắt được tay Diệp Như Hề dùng sức giữ chặt lại.
Diệp Như Hề chịu . đựng cơn đau, nói: “Anh có thể vặn gãy cánh tay tôi luôn, tôi sẽ không thể nâu cơm được, Tiểu An cùng Nhạc Nhạc sẽ bị đói bụng, anh đã khiến Nhạc Nhạc thất vọng một lần, còn muốn cho con bé thất vọng lần thứ hai nữa sao?”
Những lời này khiến cho động tác của Tạ Trì Thành cứng đờ.
Anh nghiên răng nghiền lợi nói: “Em uy hiệp tôi?”
Diệp Như Hề nhịn cười ý, nói: “Nhạc Nhạc tối hôm qua rất khổ sở, còn trốn ở trong chăn khóc nữa.”
Lực bắt lầy cánh tay cô đã yếu đi rất nhiều.
“Cho nên anh phải khỏe lên rồi mang con bé đi ra ngoài chơi, nêu không con bé sẽ lại trộm khóc một mình.”
Cái tay kia cuối cùng cũng buông lỏng ra.
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Giọng điệu Tạ Trì Thành mang theo vẻ uy hiệp, nói: “Lá gan em lớn hơn rôi đó. Còn dám ra lệnh cho tôi?
Lời nói còn chưa nói xong, Diệp Như Hề liền thừa dịp anh vừa hé miệng đút thẳng một thìa cháo vào trong.
Tạ Trì Thành trừng lớn mắt, tràn đày vẻ khó có thể tin, vốn định trực tiệp phun ra, nhưng trên đầu lưỡi tràn ngập vị ngon của món ăn khiến anh dừng động tác này lại.
Đêm qua bận rộn suốt đêm, anh cũng không hê ăn uồng gì, bụng vôn đang rât đói, nhưng lại không có ý định muôn ăn cơm, giờ phút này vừa nếm thử một ngụm cháo cũng luyến tiếc không muôn nhỗ ra.
Diệp Như Hề thây biểu cảm của anh thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thêm một thìa nữa rôi nói: “Dùng nắm hương và ngao tươi đề nấu cháo đó, hương vị cũng không tệ lắm, anh ăn một chút đi.”
Tạ Trì Thành không nói chuyện, chỉ là trầm mặc ăn ăn.
Diệp Như Hề một đút một thìa lại một thìa, non nửa chén cháo đã trống không.