Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 277



Chương 277

Diệp Như Hề bỗng nhiên cảm thấy, bản thân đã tiên vào không đúng lúc chút nào, cô dự định nhẹ nhàng đặt ly xuống xong liền quay đi.

Nhưng thấy một ly cà phê đặt ngay bên cạnh anh, cô nhíu nhíu mày.

Người này, đã uống vào bao nhiêu cà phê vậy chứ?

Nếu còn tiếp tục uống, thật sự không muôn sống nữa sao? Thuốc mà bác sĩ đã dặn cũng không hề chạm vào.

Diệp Như Hề ít nhiều có chút tức giận, người này hơi chút không chú ý một chút, liên tùy hứng mà làm, ai cũng quản không được.

Tạ Trì Thành cũng thầy cô, sác mặt hơi có chút kinh ngạc, ngay cả bút đang chuyền động trong tay cũng dừng lại Lúc này, cuộc họp trực tuyến quốc † tế đến từ các chi nhánh công ty ở nhiều quốc gia, toàn bộ đều ngây ra như phông.

Cuộc họp này là hội nghị tổng kết nửa năm một lần, tất cả ban quản lý cấp cao đều phải tham gia và tiên hành báo cáo, kể cả những công ty con ở nước ngoài xa xôi.

Nhưng mà, giờ phút này, cả đám người tròn mắt như nhìn thấy quỷ, tất cả đều thấy một người phụ nữ đang dần tiền đến bên cạnh tổng giám đốc.

Diệp Như Hề không hê chú ý tới việc mình đã tiền vào phạm vi camera, nh giọng nói: “Tôi đôi lại nước âm cho anh, nhớ rõ uống hết thuốc đó.”

Ánh mắt Tạ Trì Thành trầm trầm, thấp giọng nói: “Không cần, em đem ra đi.”

Diệp Như Hề thở dài thật sâu, nghĩ đến lần trước chú Chung mang vẻ mặt lo lắng cùng cô nói Tạ Trì Thành không thích nhất là việc uống thuốc, còn câu xin cô nhất định phải đề Tạ Trì Thành uống thuốc, nếu không thân thể có làm bằng sắt cũng chịu đựng không nỗi.

Chú Chung đã nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn phải lo lắng việc Tạ Trì Thành không chịu uống thuốc, cô cũng cảm thấy Tạ Trì Thành thật sự quá tùy hứng.

Đã chịu sự ủy thách của chú Chung, Diệp Như Hề căng da đầu nói: “Anh cân thiết phải uống thuốc, nêu còn không uông thuốc thì bệnh của anh không thể nào khỏi được.”

Tạ Trì Thành buông bút, nói: “Lá gan em cũng lớn nhỉ, em có biết mình đang nói chuyện với ai hay không?”

Có một vài lời nếu nghe thấy quá nhiều sẽ trở nên miễn dịch.

Diệp Như Hề nhanh nhẹn cầm ly cà phê kia lấy ra, thay vào nước âm, lại tiệp tục nói: “Đúng đúng đúng, là tôi có lá gan lớn, hiện tại hoặc chính anh tự uông thuôc, hoặc tôi đút anh uông.”

Rất nhiều quản lý cấp cao đang gắt gao nhìn chăm chăm màn hình giờ phút này trong lòng, đều đồng thời rùng mình, tật cả đều cảm thấy bỉ ai cho người phụ nữ to gan này, nhưng đồng thời, lại càng thêm tò mò.

Cô ấy rốt cuộc là ai?

Tổng giám đốc trước đó không lâu vừa mới hủy bỏ hôn ước, tại sao.

nhanh như thế đã kim ốc tàng kiều rồi?

Tạ Trì Thành đau đầu đè đè giữa mày, nói: “Đặt ở nơi này, trước tiên | em hãy đi ra ngoài đi.”

Diệp Như Hề sợ anh sẽ ném thuốc đi mật, kiên định nói: “Tôi nhìn anh uỗông thuốc xong mới đi.”

Tạ Trì Thành bị tức tới bật cười, nói: sn thật sự muốn nhìn tôi uống thuốc Tuy rằng cảm thấy những lời này có vẻ kỳ lạ, nhưng Diệp Như Hề vân là căng da đầu nói: “Đúng vậy.”

“Được, vậy em cứ đứng đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.