Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 281



Chương 281

Diệp Như Hề có chút tò mò, cô rất yêu đứa con trai bỗng nhiên xuất hiện này, nhưng cô không biết nên hòa hợp với thăng bé như thế nào mới là tốt nhất.

Tạ Trù Thành đã giáo dục Tiểu An rất tốt, mới nhỏ tuổi mà thằng bé đã biết tiến, biết lùi, rất thông minh và có chủ kiến riêng, khiến Diệp Như Hề thường cảm thấy bản thân mình làm mẹ quá vô dụng.

“Mami, mẹ sẽ kết hôn cùng cha con chứ?”

Cậu hỏi này trực tiếp khiến Diệp Như Hề lảo đảo.

Cô không có cách nào trả lời được.

Tạ An dường như hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của mami.

Cậu bé cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mami, không thể làm vậy được sao? Mami không thể kết hôn cùng daddy sao?

Mami…không thích daddy ạ?”

Diệp Như Hề hít sâu một hơi, quyết định không xem Tạ An như một đứa trẻ lên năm nữa, cô bình tĩnh nói: “Tiểu An, quan hệ của mẹ và cha con…không đơn giản như con nghĩ đâu.”

Ánh mắt của Tạ An trở nên ảm đạm hơn.

“Mami, mẹ sẽ rời đi à?2”

Trái tim của Diệp Như Hề kịch liệt nhảy lên, theo bản năng cô tránh khỏi ánh mắt của thằng bé, thấp giọng nói: “Sẽ không.”

Hai chữ này, cô thậm chí còn không có đủ can đảm đề nhìn thẳng vào mắt con trai mà nói tiếp.

“Mami, mẹ sẽ mang em gái của con đi, nhưng mẹ sẽ không mang con đi theo, có phải không?”

Diệp Như Hề đột nhiên ngắng đầu lên.

“Tiểu An, con đang nói cái gì vậy?”

Tạ An lắc đầu, nói: “Mami, nếu có cơ hội để rời đi, mẹ nhất định sẽ mang em gái theo, nhưng…mẹ, mẹ Sẽ NN mang con theo, con biết điều li “Tiểu An.”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Con họ Tạ, còn em gái họ Diệp, mami, có thể được nhận lại mẹ, con rất vui. Cho nên, nêu một ngày mẹ không thể chịu đựng được nữa và muôn rời đi, mẹ nhớ kỹ nhất định, nhất định phải nói cho con biết nhé.”

Giọng nói non nớt của Tạ An mang theo một tia run rây, cho dù cô găng giữ bình tính nhưng cậu chăng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể làm hết mọi thứ. Đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ kia chính là minh chứng tốt nhất.

Diệp Như Hề không kìm được mà vươn tay ra ôm lây con trai.

“Tiểu An, mami sẽ không bỏ lại con một mình đâu.”

Tạ An vẫn lắc đầu: “Mamii, mẹ xem, mẹ đã có ý định rời đi trong đầu, nhưng mà mẹ à, mẹ không thê mang con theo được. Nếu không thấy con, cha nhất định sẽ dóc toàn lực đề tìm chúng ta, nhưng nếu con ở lại, con có thê ngăn cản cha.”

“Tiểu AnI”

“Mami, con nói thật đấy ạ, có thể biết được mẹ, con đã rất thoả mãn rồi, nhưng con không thể để mẹ bởi vì con mà không vui.”

“Tiểu An, mẹ không phải không vui…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.