Chương 298
Diệp Như Hề ý thức được, cô cũng không có ngăn cản, cô rất rõ ràng, Nhạc Nhạc không chỉ là con gái của cô, mà con là con gái của Tạ Trì Thành là công chúa nhỏ của nhà họ ạ.
Cô không có tư cách gì thay Nhạc Nhạc từ chối món đồ vốn dĩ đã thuộc về con bé, Nhạc Nhạc có muôn hay không hẳn là đều do Nhạc Nhạc tự mình lựa chọn.
“Thích lắm! Cảm ơn daddy! Sau này con có thể thường xuyên tới đây ạ?”
“Đương nhiên có thể.”
Tạ An lặng lẽ nắm lầy tay mami nhà mình và thì thâm: “Mami à, đừng lo, từ trước đến nay cha ra tay luôn rất hào phóng, con cũng được đứng tên rất nhiều tài sản. Đây là món quả đầu tiên dành cho em gái, sau này Sẽ còn có nhiều hơn thế nữa cơ.”
Tạ An vốn dĩ muốn an ủi mẹ, nhưng nn tình không: biết làm thế nào, lời này lại khiên tâm trạng của Diệp Như Hề càng thêm phức tạp.
Cô có phải đã thực sự làm chậm trễ Nhạc Nhạc từ lâu rồi không?
Nêu ngay từ đầu cô không đề Nhạc Nhạc và Tạ Trì Thành nhận nhau, thì sau này nêu Nhạc Nhạc biết được, e rằng sẽ ghét cô có phải không?
Diệp Như Hề kìm nén tâm trạng phức tạp, xoa xoa tóc của Tạ An, cô nói: “Tiêu An sẽ chăm sóc tốt cho em gái, nên mẹ không lo lắng.”
Tạ An tự coi đây là một lời khích lệ, nở nụ cười hớn hở.
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, hai đứa trẻ nóng lòng ăn nhanh vài thứ, sau đó lại chạy ngay đến khu vui chơi dành cho phụ huynh và trẻ em.
Diệp Như Hề và Tạ Trì Thành không ngăn cản chúng, mà chỉ bố trí người canh chừng đề tránh xảy ra chuyện ngoài ý muôn.
Sau khi kết thúc hành trình một ngày, mây người bọn họ cùng trở lại biệt thự, hai đứa nhỏ đã sớm tắm rửa sạch sẽ xong, lập tức về phòng đi ngủ.
Diệp Như Hề vừa tắm rửa xong, mới bước ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy Tạ Trì Thành đang ngồi trên giường của oô.
Nhịp tim của cô đập lỡ một nhịp.
“Anh, sao anh lại vào đây…”
Tạ Trì Thành giật giật khóe môi, anh nói: “Không chào đón sao?”
“Không phải có ý này……”
Trong lúc bốn mắt nhìn nhạu, Diệp Như Hề bối rối tránh khỏi tầm mắt của anh.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng.
Đốt nóng lòng người đến mức hoảng loạn.
Tạ Trì Thành đứng lên, tầm mắt rơi vào phần xương quai xanh tỉnh xảo lộ ra của cô, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, giọng nói trầm thấp từ tính: “Em đang sợ tôi sao?”
Diệp Như Hề vô thức lùi lại một bước: “Không, không phải…”
Tạ Trì Thành trực tiếp đứng trước mặt cô, chống một tay trên vách tường phía sau lửng của cô, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Diệp Như Hề rũ mắt xuống, hàng mi cong vút như cánh quạt nhỏ bất an run lên, khẽ cắn môi dưới, nói: “Anh…, phòng của anh không phải ở đây.”