Chương 317
Diệp Như Hề vốn định đặt khay.
xuống rồi quay người đi ra ngoài, nhưng lại bị anh gọi lại.
“Cho em, xem thử có ý kiến gì hay không. Nếu không, thì ký tên đi.”
Tạ Trì Thành chỉ vào tập tài liệu trên bàn, ra hiệu cho cô tự cầm lây mà xem.
Diệp Như Hề tò mò cầm tập tài liệu lên, lúc liếc mắt nhìn qua, cả người đều bị choáng váng.
Bên trong là giấy tờ xác nhận việc chuyên nhượng tài sản.
Một chồng rất dày, bên trong chứa hàng loạt tài sản cô định như nhà cửa, ô tô và cửa hàng.
“Ký tên lên đó đi, những thứ này đều là của em.”
Diệp Như Hề ngây người ra.
“Em không muốn, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không cho. Kêt hôn với tôi không thiệt thòi như em nghĩ đâu.”
Tạ Trì Thành lấy ra một cây bút và đưa cho cô.
“Trong tương lai sẽ còn có nhiêu hơn, tôi sẽ cho em từng cái một. Những thứ này tôi rất nhanh là kiếm lại được, hoặc là em đặc biệt muốn cái gì sao?”
Diệp Như Hề hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi không muôn cái gì cả.”
“Vậy tôi cho em cái gì, thì em cứ nhận đi, tôi không thích nghe lời từ chối, nêu em không thích, muốn xử lý chúng thê nào thì tuỳ em, tôi không quan tâm.”
Lời nói của anh vô cùng bá đạo.
Nhưng lại khiến hai mắt của Diệp Như Hề hơi nóng lên.
Cô không từ chối nữa, trực tiếp cầm bút ký vào.
Tạ Trì Thành cong khoé môi, nói: “Tôi cho em, em đã nhận rồi, vậy bây giờ đi qua đây.”
Giọng của anh rất thấp, rất trầm và rât êm tai, những lời anh nói ra đều mang theo một tia quyên rũ và mê hoặc.
“Diệp Như Hề, lại đây.”
Diệp Như Hề bị mê hoặc, từng bước đi vê phía anh.
Nhưng lúc cô bị ôm và ngôi vào lòng anh, cô mới phản ứng được tư thê này thân mật đên mức nào, lập tức hận không thể đứng dậy rời đi.
Nhưng đôi cánh tay thon dài lại ôm chặt lầy cô, khiến cô căn bản không thê động đậy.
“Bây giờ mới muốn tránh, có phải đã quá muộn rôi không?”
Giọng nói trằm ấm của anh vang lên bên tai, còn mang theo chút ý cười, cả người toát lên vẻ thư thái.
Khuôn mặt của Diệp Như Hề đỏ bừng, cô thì thào: “Anh buông tay ra đi.”
“Ngày mai em sẽ là Tạ phu nhân, bây giờ em còn muôn cự tuyệt tôi sao?”
Diệp Như Hề bị câu hỏi của anh làm cho ngây người một lúc, có chút do dự, cũng cảm thấy mình làm kiêu nên thôi không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn. ngồi trên đùi của anh, còn phân tâm tự hỏi liệu cô có nặng hay không?
Tạ Trì Thành ôm lầy thân thể ấm áp và mêm mại của cô, nhưng không làm gì khác, chỉ lặng lẽ ôm cô, cảm anh tựa trên vai cô, nửa khuôn mặt vùi vào mái tóc của cô.
Giờ khắc này, ngược lại còn có mây phân âm áp.