Chương 329
Diệp Như Hề mua một giỏ rau sạch và trở vê nhà, tự tay nâu một ‘bàn thức ăn ngon cho Nhạc và Tiểu An.
Mà ngày hôm nay, Tạ Trì Thành vẫn chưa trở về nhà.
Anh gửi tin nhắn cho Diệp Như Hề rang đi công tác bị kéo dài thời gian, chưa chắc chắn ngày trở về, nên đợi đến khi anh quay lại rồi đi đăng ký sau.
Đây là một tin vô cùng tốt đối với Diệp Như Hề, nếu chuyện này được giải quyết trong khoảng thời gian này, thì có thê che giâu mọi chuyện.
Diệp Nhự Hề đang suy nghĩ nên không để ý tới, ánh mắt của Tạ An có chút phức tạp.
Kể từ khi biết Diệp Thị đã từng là sản nghiệp của mẹ cô, Diệp Như Hề không định khoanh tay đứng nhìn Diệp Kiến Nam đề Diệp Thị bốc hơi sạch sẽ.
Không, nó không được gọi là công ty Diệp Thị, mà gọi là công ty Minh Châu.
Cô lấy điện thoại di động ra, bắm một dãy số mà cô không thường xuyên trò chuyện.
“Diệp tiểu thư, tôi tưởng cô sẽ không bao giờ liên lạc với tôi nữa. Tôi đã đợi bữa cơm kia rất lâu rồi đó.”
“Tôn tiên sinh, tôi đã lâu không gặp anh rồi, chúng ta gặp mặt một chút đi, có một số việc, tôi cân anh giúp đỡ.”
“Không vấn đề gì.”
Cùng Tôn Bân hẹn địa điểm gặp mặt xong, Diệp Như Hề một mình đến nơi hẹn, những sau khi Tôn Bân nghe cô nói, vẻ mặt của anh ta có hơi khó tin.
“Cô có chắc là cô muốn làm như vậy không? Hiện tại, Diệp Thị chính là da bọc xương, rất nhiều người đang đề mắt đến nó.”
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, Diệp Thị đang trên đà phá sản, chính là một cục mỡ béo bở, tất cả đều đang, chờ đến phút cuồi cùng sẽ lao vào căn một miêng.
Cũng chính bởi vì như thế, hiện tại _ Diệp Thị đang là mục tiêu bị đề mắt tới, nêu có người muôn một mình độc chiếm nó, đương nhiên cũng sẽ đắc tội với một số người.
Điều mà Diệp Như Hề muốn bây giờ, chính là muôn một mình nuôt chửng nó.
Thân là một người kinh doanh, Tôn Bân cảm thấy biện pháp này không ồn, căn một miễng thịt và nuốt cả miếng thịt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nêu không chú ý, sẽ lập tức bể bụng mà chết.
Đôi mắt của Tôn Bân hơi nheo lại, anh ta không muôn trở thành người bội thực mà chết kia, nhưng anh ta lại nợ Diệp Như Hề một ân huệ lớn.
“Tôi có lý. do để nhất định phải có được nó.
Đó là tâm huyết của mẹ cô, bị người khác chiếm đoạt lâu như vậy, cho dù như thế nào cô cũng không thể nhìn một phần tâm huyết này bị chia năm xẻ bảy.
“Diệp tiểu thư, mặc dù tôi rất muốn giúp cô, nhưng…chuyện này hơi khó.”
Ánh mắt của Diệp Như Hề rất nghiêm túc, nói: “Tôi có cách.”
Tôn Bân sửng sót, anh ta nhìn vào mắt của Diệp Như Hề, như thể muốn xem tại sao cô lại tự tin đên vậy.
“Thứ cho tôi nói thẳng, tại sao Diệp tiểu thư lại tự tin như vậy? Tôi được biết rằng không, có nhiêu công ty chứng khoán và đầu tư mạo hiểm trong ngành sản sàng nhận đơn đặt hàng.”
Diệp Như Hề trâm thập cười một tiêng, đôi mất cô sáng ngời, nói: “Tôi không có tự tin, chỉ là tôi săn sàng vứt bỏ mọi thứ hiện tại tôi có. Ngoài ra, anh có thể xem qua cái này.”