Chương 360
Tạ An cũng bước tới, nắm tay còn lại của mẹ, nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Diệp Kiến Nam cũng chậm rãi khôi phục tinh thần sau sự kinh ngạc kia, cũng ý thức được những lời kia của _ mình đã bị nghe thấy, SỰ việc không còn cách nào đề cứu vấn, vì vậy ông ta đành dứt khoát nói: “Tiểu Hệ, con cũng đã nghe thấy những lời cha nói rôi, cho dù có hơi khó nghe, nhưng đó quả thực là sự thật, một khi thân thế năm đó của con lộ ra ngoài, sẽ có bao nhiêu người coi thường Tiểu An đây?”
Diệp Như Hề nghĩ rằng mình sẽ rất tức giận, thậm chí sẽ tức giận đến mức sẽ làm ra chuyện gì đó, nhưng khi đối với một người mả mình đã thất vọng đến cực hạn, cơn giận của cô cũng đã chậm rãi phai nhạt.
Kể từ khi cô nhìn thấy tập tài liệu kia, lớp ảo ảnh đó đã bị phá hủy hoàn toàn.
Người đứng trước mặt này không phải là người cha đáng kính trong ký ức của cô, mà hoàn toàn là một kẻ dôi trá.
“Cho dù như thế nào, ta đều là vì muôn tốt cho Tiểu An, Tiểu An là cháu của ta..
Diệp Như Hề lạnh lùng nói: “Ông không xứng với cái danh này.”
Sắc mặt của Diệp Kiến Nam trở nên nặng nê: “Tiểu Hề, con nói chuyện kiêu gì vậy? Cho dù ta có như thê nào, thì ta cũng đã nuôi con ăn học vất vả. Con còn có thái độ này?”
Diệp Như Hề giêu cợt cười một tiếng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chăm vào ông ta, nói một cách kiện định: “Thật sao? Tôi không biết số tiền mà ông nuôi dưỡng tôi, là tiền của ông hay là của người khác nữa.”
Sắc mặt của Diệp Kiến Nam lập tức tái nhợt, một mặt kinh ngạc, xen lẫn một tia chột dạ.
Diệp Như Hề cứ nhìn chằm chằm vào biêu hiện của ông ta, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt của ông ta thay đổi, trong lòng cô dần nảy sinh nghỉ ngờ.
Vẻ mặt của ông ta như vậy, hẳn là không. biết rằng cô đã phát hiện ra sự thật năm đó.
Vậy, lúc đó ai là người đã đánh cô bắt tỉnh?
Diệp Như Hề dời tầm mắt, nhìn về phía Diệp Như Mạn, đối phương cũng là một mặt kinh ngạc, không có cảm xúc nào khác.
Không phải Diệp Kiên Nam, cũng không phải Diệp Như Mạn, vậy ngày hôm đó người đánh cô bất tỉnh, là Vụ Bình sao?
“Tiêu Hê, mày nói bậy bạ gì vậy! Tao đưa mày lên thành phô và coi mày như con gái ruột mà nuôi nâng. Mạn Mạn có cái gì, thì mày cũng có cái đó.
Tao chưa bao giò đôi xử tệ với mày, cũng xứng đáng với một tiêng gọi cha của mày. Hiện tại, đây là cách mà báo đáp lại cho tao à!”
Diệp Như Hề cảm thấy . có chút nực cười, kế từ lần trước gặp mặt, người này dường như đang muôn dùng luân thường đạo lý đê ép cô phải nhường nhịn.
Diệp Như Hề cũng biết rõ, hiện tại cô khôi thể bóc đồng, cũng không thể đem những chuyện cô đã biết ra công khai chồng lại ông ta, nêu cô muốn đoạt lại những thứ của mẹ mình, cô vẫn phải âm thàm ra tay.
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nêu không, ông sẽ hồi hận.”
Diệp Kiến Nam không hề sợ hãi trước sự đe dọa của cô, trong tiềm thức của ông ta, Diệp Như Hề vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn, bây giờ chẳng qua chỉ là sự nổi loạn nhất thời của cô mà thôi.
Trên đòi này, làm gì có người cha nào lại đi sợ con gái của mình chứ?
Diệp Như Hề cũng biết, vì vậy cô dứt khoát nói tiếp một câu: “Ta Trì Thành không thích người khác tiếp cận Tiểu An. Nếu ông muôn đầy nhanh tốc độ phá sản, ông đại khái có thể thử một chút.”