Chương 371
Nhạc Nhạc ngay lập tức nói: “Bánh gato ạ! Cái bảnh gato lần trước con đã ăn đó! Nó rất ngon! Daddy, con còn muôn ăn nữal”
Tạ Trì Thành nghĩ đến một vài ký ức không tốt đẹp lắm, nhưng nhìn vào ánh mắt mong đợi của Nhạc Nhạc, anh miễn cưỡng đ è xuống những ký ức khó chịu kia.
“Tần Hải, đến Santa Rolia đặt một vị thi Thư ký Tần hơi ngạc nhiên, trước khi đên đây, ông chủ đã nói rõ là sẽ không đi Santa Rolia, hiện tại lại đổi ý nhanh như vậy sao?
“Vâng, ông chủ, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Diệp Như Hề thấy biểu hiện của Tạ Trì Thành có chút kỳ quái, sau khi nghiêm túc hồi tưởng lại, cô mới nhớ ra cảnh tượng lân trước.
[Thân thể của tôi cao hơn so với giá trị của anh ta.] Diệp Như Hề lập tức dở khóc dở cười, không nghĩ tới Tạ Trì Thành vẫn còn nhớ mỗi thù kia, chỉ có một chuyện nhỏ như vậy mà lại nhớ lâu như thê.
Một nhóm người đi thăng đên nhà hàng Santa Rolia. Vì là một khách sạn sang trọng nên lưu lượng người ở Santa Rolia cũng không cao. Hậu hết tất cả những người lui tới nơi này, đều thuộc tầng lớp thượng lưu, ăn mặc sang trọng, nói cười trang nhã.
Vì vậy, khi Diệp Như Hề và Tạ Trì Thành mang theo hai bảo bối đáng yêu cùng xuất hiện, không có gì ngạc nhiên khi bọn họ thu hút sự chú ý của hàng tá ánh mắt hướng về phía cả gia đình.
Diệp Như Hề vốn tưởng rằng Tạ Trì Thành chỉ cùng ba mẹ con bọn họ mặc đồng phục gia đình một lúc thôi, nhưng không ngờ anh vậy mà không đối lại quần áo, xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ tuỳ ý như thế này, nhìn qua, tựa hô anh đã thích ứng tôt rôi sao?
Có lẽ ánh mắt của cô đã dừng lại quá lâu trên người anh, nên Tạ Trì Thành quay đầu lại nói: “Còn tức giận à?”
Cùng lúc đó, Nhạc Nhạc và Tiểu An cũng nhìn cô.
Đối mặt với hai cặp mắt, một đôi mắt to ngắn nước, một đôi mắt trêu đùa, Diệp Như Hề muốn tức cũng không thê tức được nữa, vì vậy cô đành buông tính tình của mình xuống, nhưng cũng không phản ứng lại vui vẻ với Tạ Trì Thành.
Chuyện ngậm bút đáng xấu hồ kia, loại hôi ức này cô nhất định phải quên!
Thư ký Tần đặt một vị trí tốt nhất. Sau khi mọi người ngôi vào chỗ xong, Nhạc Nhạc nóng lòng gọi bánh gato.
Dưới sự dạy bảo của Diệp Như Hề, vấn đề kén ăn của Tạ An gần như đã được khắc. phục, ăn một bữa cơm cũng rất dễ chịu.
Đang trong quá trình dùng bữa, thì di động của Tạ Trì Thành van lên, anh nhìn thoáng qua dãy số, rồi đứng dậy đi đến một góc vắng người mà trả lời.
Ánh sáng còn lại trong mắt Diệp Như Hề biến mắt, phát hiện sắc mặt của anh dần dần trỏ nên lạnh lùng, nửa buổi sau, anh nói thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại, quay trở lại chỗ của bọn họ.
Anh cúi người xuống, kề vào bên tai Diệp Như Hề và nói: “Tôi đi xử lý một sô việc trước rôi sẽ quay lại sớm thôi.
Em đưa bọn trẻ đi nhé.”
Diệp Như Hề gật đầu, bỏ qua vừa rồi tậm trạng nhỏ vừa rồi, nói: “Em biết rồi, anh đi làm việc đi.”
Tạ Trì Thành nhướng mày, giọng điệu mang theo một tia cảnh cáo, anh nói: “Hôm nay, Có Lăng Hiên cũng có mặt ở đây. Em tốt hơn hết đừng có liên lạc với anh ta.”