Chương 392
Xem ra anh ấy đã biết chuyện này, cũng đúng, ngay khi vụ nô xảy ra trong siêu thị thì đám vệ sĩ kia đã thông báo cho anh rồi.
“Em không thể ở lại chỗ này.”
Diệp Như Hề nhanh chóng nói ngắn gọn.
Lập tức nghe thấy tiếng nghiền răng của Tạ Trì Thành ở bên kia điện thoại.
“Đưa điện thoại cho cậu ta.”
Diệp Như Hề làm theo lời anh.
Có Lăng Hiên đã rất ngạc nhiên khi tiếp nhận điện thoại, nhưng vẫn thành khẩn nhận lỗi của mình.
Tạ Trì Thành hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu như cô ấy bị thương dù chỉ là một cọng tóc, không . cân những người đó giết chêt cậu, tôi cũng sẽ thủ tiêu cậu trước, bao gôm cả Santa Rolia. Cậu biết tôi có thề làm được điều đó.”
Nêu liêu mình bất chập tất cả cái giá phải trả, Tạ Trì Thành thực sự có thê làm ra được, Cố Lăng Hiên không hề nghỉ ngờ gì về điều này, chỉ vì sát khí trong giọng điệu kia khiên người khác không có cách nào xem nhẹ.
Có Lăng Hiên hơi kinh ngạc, anh ta biết Tạ Trì Thành được xem là chủ nhân của thế hệ mới, người khác thường đem bọn họ ra đề so sánh, nhưng bởi vì lĩnh vực của cả hai có khoảng cách quá xa, nên anh ta và Tạ Trì Thành cũng chưa từng gặp nhau vài lần.
Vị Tổng giám đốc này của Long Đẳng là người lãnh đạm và thông minh, thủ đoạn cao siêu, nêu không cũng không có khả năng vùng vẫy thoát ra khỏi vũng lầy của nhà họ Tạ mà đạt được vị trí như ngày hôm nay, anh ta là một người đàn ông dám chống lại cả Tạ lão phu nhân.
Cũng chính vì điêu này, nên Cô Lăng Hiện. mới ngạc nhiên khi người như thế lại coi trọng một người phụ nữ đến vậy, thậm chí còn không tiếc phái tâm phúc bên cạnh ra đề đến bảo vệ cô ây.
Tuy nhiên, Cô Lăng Hiên cũng tự biệt mình hành động đê tiện, ngay từ đâu anh ta đã nhận ra thân phận của mây tên vệ sĩ kia, dự định thừa cơ cùng nhau hợp tác đề bỏ trồn, hiện tại lại đụng phải người phụ nữ của rể li, Thành, nếu sau này anh tạ còn muốn sông tốt, không bị Long Đẳng gây phiên toái, thì anh ta vẫn phải đảm bảo an toàn cho Diệp Như Hề.
“Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy.”
“Bây giờ tôi sẽ chạy tới đảo Hải Sa, nhưng thời gian không đủ. Nhân lực mà tôi bố trí trên đảo sẽ nhanh chóng tập hợp, trong thời gian ngắn nhật sẽ lên kê hoạch tìm đường thoát thân.
Trước đó, nếu cậu có chết, thì cô ấy cũng không thể chét.”
Hiếm khi Có Lăng Hiên ở trong hoàn cảnh như vậy còn nở nụ cười, trêu chọc một câu: “Tổng giám đốc Tạ có vẻ rất quan tâm đến cô ây nhỉ?”
Vốn tưởng rằng có thể né tránh được câu hỏi này, nhưng Tạ Trì Thành chỉ dừng lại một giây, sau đó nói: Đúng, cho nên cậu tự biết hậu quả.”
Ngay sau đó anh lập tức cúp máy.
Diệp Như Hề không biết bọn họ đã nói cái gì, nhưng Cô Lăng Hiên nhìn cô với một ánh mắt đầy ân ý.
“Cô thật lợi hại.”
Sau một câu nói không đầu không đuôi như vậy, Có Lăng Hiên không nhiều lời thêm, trực tiệp đưa người đến mật thất an toàn dưới lòng đất của Santa Rolia.