Chương 395
Lộc cộc, tiếng bước chân hỗn loạn đi xa.
Mà ở ngay máy đồng thủng giấy phía sau, Diệp Như Hề gắt gao mà bịt chặt miệng mình, mãi cho đên khi đám người kia đi rôi cô mới có gắng hô hâp từng ngụm không khí.
Qua một hồi lâu, cô mới miễn cưỡng đứng lên, nhưng hai chân run rây lợi hại.
“Phải trở về…… nhanh chóng rời khỏi nơi này……”
Ý nghĩ muốn sống trở nên mạnh mẽ, Diệp Như Hề chậm rãi di chuyên về phía biệt thự.
Nhưng cơn đau ở bụng càng ngày càng rõ ràng, từng đọt lại từng đọt, lúc đau đón thì ngay cả di chuyên cô cũng không làm được, chỉ có thê dừng lại nghỉ ngơi, cô cũng không dám mạo hiệm, nêu thật sự cô đồng mạng thai, vận ‘động quá mạnh rất có thê dẫn tới sinh non.
Cô không phải không nghĩ tới phải dùng di động đề gọi cho thư ký Tần, nhựng bắt đâu từ lúc này, tín hiệu liền ngắt quãng lúc có lúc không, gọi không nỗi nữa, dựa theo những lời người kia nói, chỉ sợ toàn bộ tín hiệu trên hòn đảo này đang bị quấy nhiễu.
Trong lòng Diệp Như Hề. nóng như lửa đốt, lại không. cócách nào nhanh chóng chạy trở vê.
Cứ chạy được một đoạn lại dừng lại nghĩ ngơi, cô bị người ta chặn lại.
“Lão đại! Chính là người phụ nữ này đi cùng Cố Lăng Hiên! Ở siêu thị tôi nhận ra được cô ta! Người phụ nữ này còn có vệ sĩ, mẹ kiệp, đám vệ sĩ kia cũng rất khó ăn, đánh chết mây người anh em của chúng ta!
“Bắt lấy cô ta.”
Diệp Như Hề xoay người muốn chạy trồn, nhưng đường lui đều bị ngăn chặn.
Lúc cô bị người ta tóm được, trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, theo bản năng ôm lấy bụng.
Hành động nhỏ này của cô rơi vào trong mắt tên đại ca kia, ánh mắt hắn lóe lóe, nói: “Động tác thả lỏng chút.”
“Mang người về.”
Diệp Như Hề bị người ta mang đi, nhốt ở trong một căn phòng trồng, mà nọi này, tụ tập rất nhiều người mặc đồ đen, bày đủ dụng cụ tinh vi.
Tổ chức chặt chẽ như vậy, tuyệt đối không phải quyết định nhất thời, mà là chủ mưu đã lâu.
Thù hận sâu đến thế nào chứ!
“Lão đại, anh bắt người phụ nữ này trở về làm cái gì?”
“Câm miệng.”
Diệp Như Hề nhịn xuống sợ hãi, nói: “Tôi và Cố Lăng Hiên không có bắt kỳ quan hệ nào cả, các người thả tôi ra, tôi sẽ không nói bất cứ cái gì cả.”
“Phải không? Nhưng tôi lại không yên tâm. Nhưng mà, Diệp tiểu thư, cô thật ra lại quên tôi nhanh quá đó.”
Diệp Như Hề ngần ra, chậm rãi cảm thây giọng nói này rât là quen thuộc.
Người đàn ông mặc đồ đen kéo kinh râm trên mặt ra, lộ ra một gương tràn đây vết sẹo.
Nét mặt quen thuộc của đối phương hiện lên từng hồi ức khủng bố mà Diệp Như Hề đã trải qua, đầu óc cô giông như có sắm sét vừa nỗ lên, hung hăng run rẩy.
“Là, là, là anh……
Là kẻ đã từng bắt cóc cô, thậm chí còn từng muôn cô trở thành người phụ nữ của hắn!