Chương 399
Bất đắc dĩ, cô ngồi lung tung trên đường vẽ ám hiệu, dùng ngón tay của mình vẽ một cái còi ba dài một ngắn, đề tạo ra một ám hiệu căn bản không tồn tại.
Tắt nhiên, Cố Lăng Hiên sẽ không bao giờ ra mặt.
Mà trong mười phút này, cô không hề thấy người của Tạ Trì Thành.
Diệp Như Hề đang trên bờ vực tuyệt vọng.
Vào phút cuối cùng, Trần Nhất Hồ nhận được điện thoại, sắc mặt lập tức ảm đạm, khó coi tới cực điểm, hắn trực tiệp siết chặt cô tay Diệp Như Hề, dùng sức, bóp lấy, đau đến mức sắc mặt cô trắng bệch.
“Lại bị cô lừa lần nữa. Cố Lăng Hiên và Tạ Trì Thành đã cùng tụ hợp, cô dám lừa gạt tôi ư. Mang người đi!”
Lần này, cô không còn cơ hội nào nữa.
Rơi vào tay những người này, cô đã không có đường sông.
Khi đến ngã ba đường, cô từng muôn dùng sức giãy dụa đề mở trói và lao đên bãi biên, nhưng Trần Nhất Hồ đã nhanh tay bắt lây cô.
Cô liều mạng giãy dụa, một chiếc móc khóa trong túi rơi xuống đất, cô muôn nhặt nó lên, nhưng lại bị bọn chúng chế trụ, đánh ngất xỉu.
“Đem người mang đi, rút lui!”
* Sắp đến gần bến cảng, Tạ Trì Thành thậnh chí không kịp đợi du thuyền dừng hẳn, trực tiếp xoay người nhảy lên bờ, anh siết chặt năm đấm, tung một đấm về phía Cố Lăng Hiên đang đứng ở trên bờ.
Cú đắm này rất nặng.
Khoé miệng của Có Lăng Hiên lập tức rỉ máu, nhưng anh ta lại không đánh trả.
Tạ Trì Thành nắm lấy cô áo anh ta, ánh mắt đầy tức giận, thậm chí còn hận không thể giệt chết đối phương.
Từ trong kẽ răng rít ra một câu: “Cậu đã không bảo về cô ấy cân thận.”
Có Cẩm Minh đi theo phía sau, nhìn anh trai mình lãnh một cú đấm, anh ta cũng nhẫn nhịn một chút, như ng vần không lên tiếng, giờ phút này Tạ Trì Thành đã mật đi lý trí.
“Tôi chạy đi thu hút người bên đó, nhưng lúc quay về lại không thấy bóng dáng của cô ấy đâu.”
Có Lăng Hiên lấy mu bàn tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, dùng sức đầy Tạ Trì Thành ra.
“Thật xin lỗi, tôi không có ý.”
Hai mắt của Tạ Trì Thành đỏ bừng, tròng trắng trong mắt hiện đầy tơ máu, nói: “Tết nhất là cậu nên cầu nguyện cô ây không có việc gì, nêu không, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu và những người kia đâu.”
Anh thả Cố Lăng Hiên xuống, nhanh chân sải bước vê phía trước.
Cô Cầm Minh nhanh chóng đỡ Cô Lăng Hiên đứng dậy và nói: “Anh, anh không sao chứ? Trì Thành bây giờ điên rồi, anh đừng đề ý.”
Có Lăng Hiên lắc đầu, cười khổ nói: “Nói cho cùng, anh là người đã liên lụy cô gái kia. Em mang theo bao nhiêu người? Lục soát toàn bộ hòn đảo đi.”
“Toàn bộ đều mang đến rồi, Tạ Trì Thành cũng đem rất nhiều quân đến đây. Chỉ cân bọn chúng còn chưa rời đi, thì vẫn có thể tìm được.
“Cần thận một chút, những người này đều là những tay lão luyện.”