Chương 435
Tạ Trì Thành chậm rãi bước tới.
Diệp Như Hề nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không hệ động đậy.
Anh đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Người làm em tổn thương, tôi đã thay em xử lý hắn rồi.”
Không có phản hồi.
Tạ Trì Thành tiếp. tục nói: “Người đàn ông đó đời này cũng sẽ không thể thực hiện quyên lợi làm đàn ông của mình nữa, còn những người đã bán em, bọn họ cũng đã phải thử trải qua cuộc sông của em khi đó.”
Diệp Như Hề khẽ run lên, đó là một loại sợ hãi theo bản năng.
Tạ Trì Thành nhìn thấy, trong lòng khẽ co rút đau đón, nôi sợ hãi sâu đến bao nhiệu mới có thể lưu lại một bóng ma khắc sâu với cô như vậy, thậm chí khi nhắc tới cũng không kìm chế được mà run rẫy.
Mà tất cả, đều là bởi vì anh đến muộn, vì lòng tự trọng nực cười của anh.
Trên khóe môi của ,la Trì Thành khẽ nở một nụ cười khổ, đường nét khuôn mặt vốn sắc sảo dần dần trở nên dịu dàng hơn, trông anh giỗng như một đứa trẻ đã làm sai điều gì.
đó, lại không thể tìm ra cách nào để chuộc tội.
“Tiểu Hề, thật xin lỗi.”
Một tiếng “ ‘thật xin lỗi” này, khiến vành mắt của Diệp Như Hề chọt đỏ hoe, tầm mắt cô mông lung vì nước mắt THNHg vẫn ngoan có không chịu quay âu Anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, mọi lời nói tràn ngập trong miệng ‹ đều bị nuốt xuống khi nhìn thây đôi mắt đỏ hoe của cô.
Làn gió nhẹ nhàng thôi qua, hát tung mái tóc che mắt nửa khuôn mặt của cô, nhưng lại có thể trông thầy một tia thất vọng rõ rệt trong ánh mắt.
Cô chưa hề nói lời nào, nhưng lại giỗng như cô đã âm thầm kết án cho anh.
Cuối cùng, Diệp Như Hề được đưa về biệt thự nhài họ Tạ, ở nhà tĩnh dưỡng, có trang bị những thiết bị y tế đầy đủ nhất đề đối phó với mọi trường hợp khẩn cấp.
Trở về biệt thự, Tiểu An và Nhạc Nhạc là người hạnh phúc nhất, gần như chỉ vây xung quanh một mình mami của hai đứa.
Tạ Trì Thành vốn dĩ muốn ở lại, nhưng khi nhìn thấy bả vai cô hơi run lên vì sự xuất hiện của mình, anh đã lựa chọn rời đi.
Dành hầu hết thời gian ở lại trong _ công ty, khiến nhân viên công ty vốn tưởng đã có thể thở phào nhẹ nhõm lại một lần nữa trở nên căng thẳng.
Chẳng mắy chốc, toàn bộ người trong giới kinh doanh đều phát hiện ra, những động thái gân đây của Long Đăng càng ngày càng dữ dội, tác phong gân như là chiêm đoạt hầu hết các tài nguyên lớn, khiến người nghe tin thì sợ đền mất mật.
Mà thân là Tổng giám ‹ đốc của Long Đẳng, Tạ Trì Thành giỏng như đã hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người, mọi tung tích của anh đều trở thành một bí ân, Long Đằng ngày càng trở nên phách lôi hơn, nhưng Tạ Trì Thành lại thu mình đến mức tìm không thấy bóng dáng.
Tuy nhiên, những động thái liên tục trên thương trường của anh đủ đề thắt chặt dãy thần kinh của tất cả mọi người, tự nhiên bao gồm cả những người bên phía tô trạch.
Khi lão phu nhân nghe những người bên dưới báo cáo lại tin tức, vẻ mặt của bà ta trở nên nghiêm nghị, thoáng mang theo một loại kiêng ky, kèm theo cảm giác mất mát.