Chương 446
Khi đến cửa trường học, Nhạc Nhạc còn lưu luyến không rời, nói: ‘Mami, mẹ đừng có đên đón con nhé, mẹ phải nghỉ ngơi thật tốt, con và anh trai sẽ đi theo tài xế về nhà lúc tan học, chờ chúng con trở lại, mẹ lập tức có thể nhìn thấy bọn con rồi!”
Nhạc Nhạc sợ mami bị mệt, dặn dò cô giông như bà cụ non vậy.
Diệp Như Hề dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô bé, cũng đặt xuông một cái hôn, nhẹ nhàng hôn ở trên trán con gái, cũng hôn Tiểu An một cái giỗng y hệt.
Nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đi vào nhà trẻ, còn hướng vệ phía bọn họ phất tay, Diệp Như Hề cười vô cùng ôn nhu, cũng hướng về phía hại đứa nhỏ mà vây vây tay, mãi cho đến khi không còn nhìn thây bóng dáng của bọn nhỏ nữa.
Tạ Trì Thành nhìn nhìn thời gian, nói: “Bác sĩ nói em cần phải được vận động tích hợp, có muốn đi ra ngoài dạo một chút không?”
Diệp Như Hề do dự một chút, sau đó cũng khẽ gật gật đâu.
Nếu đã nghĩ kỹ lý do có thể chờ đợi, CÓ cũng muốn thấy rõ được sự lựa chọn của mình.
Diệp Như Hề cứ nghĩ Tạ Trì Thành sẽ đưa cô đi tản bộ trong công viên, nhưng không ngờ, chiếc xe lại phóng thăng đên một trung tâm thương mại lớn.
Cho đến khi xuống xe, Diệp Như Hề mới có chút do dự.
“Em không thiếu thứ gì cả.”
“Ừm, nhưng anh lại thiếu.”
Diệp Như Hề đành phải xuống xe cùng anh Bởi vì đã quen với chuyện Tạ Trì Thành bộn bê nhiều việc, do đó trong ký ức của Diệp Như Hễ cho đến nay, đây dường như là trải nghiệm duy nhất anh và cô đi mua sắm cùng nhau.
Cô giữ im lặng đi theo phía sau, cố nén sự nghi ngờ trong lòng xuống.
Tạ Trì Thành dừng bước, Diệp Như Hề theo bản năng lùi lại một bước, cứng đờ, tựa hỗ hành động này quá mức tồn thương người khác.
Hiển nhiên, Tạ Trì Thành có chút không vui khi nhìn thây hành động này, nhưng cũng không tức giận mà bình tĩnh nói: “Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Nói xong, ánh mắt của anh rơi vào phân bụng cô.
Bởi vì cô đang mặc quần áo rộng rãi, nên không thê nhìn thấy đường cong nhấp nhô nhỏ ở nơi đó.
“Đã hơn ba tháng rồi, có thể đi mua một sô vật dụng cân thiết.”
Vẻ mặt của Diệp Như Hề khẽ động một chút, lộ ra một tia hy vọng.
Tựa như vì lúc đầu cô chọn cứu Tạ Trì Thành, mà khiến đứa bé này nhận lấy nguy cơ có thê biên mắt, cho nên Diệp Như Hề luôn mang theo cảm giác thiếu nợ đối với đứa bé chưa thành hình này, đây là chuyện từ tâm lý bị tổn thương của cô đôi với việc kiểm tra thai nhỉ vẫn có thể nhìn ra được.
Tạ Trì Thành tự nhiên cũng nhận ra đi điều này, anh nói: “Em đi chọn „m Dút lời, anh suy nghĩ một chút, rồi lại nói: “Anh không muốn để người ta kiểm tra xem là trai hay gái. Cho nên, em cần phải chuẩn bị hai phần.”
Biểu hiện của Diệp Như Hề cũng trở nên tươi sáng hơn, có chút rục rịch muôn di chuyên.
Giống như Tạ Trì Thành, cô cũng không muốn biết trước giới tính của đứa bé.
“Đi thôi.”