Chương 457
Tấm thẻ đen kia là Tạ Trì Thành đưa cho cô, cũng chưa từng nhắc nhở gì, chỉ là đặt ngay cạnh lúc cô đang ngủ, cô vẫn luôn không cầm lấy, những trước khi ra cửa lại cô ý mang theo lại đây.
Xem ra không mang sai mà.
Người phụ trách cầm lấy tắm thẻ đen, lập tức đi xử lý đăng ký hội viên.
Diệp Như Hề nhàn nhạt nói: “Tôi có thê đi vào xem được chưa?”
Đã đưa ra tắm thẻ đen này, còn cái yêu câu gì mà không được chứ?
“Cô đương nhiên có thê đi qua nhìn xeml Chúng tôi sẽ có người chuyên môn tới dẫn đường cho côi”
“Cái này thì không cần, cảm on, tôi tự vào xem.”
Dứt lời, Diệp Như Hề cất nhanh bước chân đi vê phía trước.
Cô lấy ra di động, lại lần nữa gọi qua một cuộc điện thoại, nhưng bị cúp máy.
Ánh mắt của cộ trầm trầm, mở ra định vị cụ thê mà Tiểu An đã gửi qua cho mình.
Toàn cảnh câu lạc bộ trang hoàng cũng khá xa hoa, bí ân, lại tỉnh tê đơn giản, nhưng có thê nhìn ra được trông vô cùng khí khái, là một nơi tiêu phí thuộc về kẻ có tiền.
Tầng một tầng hai đều là khu vực giải trí, nhưng bởi vì ở thời gian này chưa có mây người ghé qua.
Diệp Như Hề một đường đi tới khu vực phòng riêng ở tầng 3, mà định vị chỉ chính là ở chỗ này.
Cô thu hồi di động, đi từ ng bước một vê phía trước.
Cuối cùng, cô dừng trước ở một phòng bao.
Lại một lần nữa ấn xuống di động.
Tiếng chuông từ bên trong truyền đện, lại bị tắt máy, truyên đến một tiêng phụ nữ rồng giận.
“Người này có phải có bệnh hay không vậy! Hết lần này đến lầm khác gọi lại đây! Cũng không biết giám đốc Tạ đến bao giờ mới qua đây nữa, khó có dịp tìm được một cơ hội tốt, như thế nào cũng không thể bỏ qua!”
Sau đó người phụ nữ kia còn gọi đi một cộc điện thoại, nói chuyện với người ở đầu giây bên kia.
“Alo? Tôi đã sớm ở trong phòng chờ, anh đừng bàn lùi với tôi nữa, đây là cơ hội cuôi cùng của chúng ta, nêu như bỏ lỡ, sẽ hôi hận muốn chết mắt!”
“Cái gì? Sợ hãi 4á? Sợ cái gì nha! Tôi dù đi: cũng phải tốt hơn người phụ nữ đã từng ngôi tù còn mang theo đứa con hoang bên người chứ? Tạ Trì Thành chỉ cần không phải mắt bị mù, đều sẽ chọn tôi thôi!”
“Đừng dài dòng! Có bát kỳ hậu quả gì tôi đêu chịu trách nhiệm! Chờ sau khi tôi thăng tiền thật nhanh, anh liền hiểu hay thôi!”
“Cái gì? Anh nó về cái vị kim ốc tàng kiều kia á? Hiện tại không chừng còn đạng ngôi khóc ở nơi nào đó ây chứ, đôi phó loại với loại phụ nữ này thì anh yên tâm, nói cái gì cũng đều tin, chỉ cần đem gạo nấu thành cơm, không sợ mọi chuyện không thành.”
“Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, Tạ Trì Thành đã sắp trở lại rôi.’ Hình như người phụ nữ vừa cúp điện thoại xong đã bắt đâu cởi quân áo, cửa cũng không có khép lại, còn có một tia khe hở, Diệp Như Hề từ trong khe hở thấy được chút cảnh tượng nào đó chọt lóe qua.
Cô suy tư một hồi, không có trực tiếp xông vào, mà là đi tới một chỗ ngoặt khác, tầm mắt đảo quanh, người đi tới căn bản sẽ không chú ý tới vị trí của cô.