Chương 461
Tạ Trì Thành nhìn chiêc váy nhỏ ,bộ tây trang nhỏ mặc trên người của bọn trẻ, và cả phòng khách đã được trang hoàng, anh nhịn không được mà cười rộ lên.
“Các con đang làm gì thế?”
Diệp Như Hề ở đằng sau đẩy anh ra một bên, bổ sung thêm một câu.
“Tiệc sinh nhật muộn, anh nên vào đi, đại thọ tinh.”
Tạ Trì Thành bị đẩy vào trong, Nhạc Nhạc Tiểu An lần lượt đứng ở hai bên, còn làm một tư thế duôi tay, cùng kêu lên nói: “Daddy, mời qua bên này.”
Trên bàn cơm, đã dọn sẵn một bữa cơm sắc hương vị đủ cả.
Diệp Như Hề có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua chú Chung, người kia có chút kiêu ngạo ưỡn ưỡn ngực.
Đồ ăn cô làm xong trước khi đi đã được hâm nóng, chú Chung đã giúp cô bày ra trước, còn trang trí bàn ăn nữa.
Tạ Trì Thành cũng chú ý tới những món ăn quen thuộc trên mặt bàn, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn hết, “Em làm à?”
Diệp Như Hề vâng một tiếng, nói: “Mọi người cùng ngôi xuông đi nào, ăn thôi.”
Dứt lời, Diệp Như Hề liền đi vào phòng bếp, một lần nữa mặt xong tạp dè, chuẩn bị làm xong một món cuối cùng Mì trường thọ .
Cô sớm đã chuẩn bị sẵn sợi mì xong rồi, chỉ dùng đồ nước dùng là được.
Đặt mì ra bát, múc nước dùng đã ninh thật lâu lên, rắc qua một chút hành lá, sau đó được đặt vào trước bàn ăn.
Ánh mắt Tạ Trì Thành hơi giật giật, nhìn này một bát mì kia, trái tim trong lông ngực như mêm nhữũn.
Nhạc Nhạc nhô đầu ra, nhìn bát mì rồi nói: “Mami, con có thể ăn mì được không ạ?”
Diệp Như Hề dở khóc dở cười, nói: “Không thể được, món này chỉ được ăn vào lúc sinh nhật người đó thôi, chờ Nhạc Nhạc và anh trai tới ngày sinh nhật rồi, mami sẽ làm món này cho các con ăn.”
“Được nhai! Sinh nhật của Nhạc Nhạc cũng sắp tới rôi đói”
Tạ An thúc giục: -Daddy mau ăn đi, chờ lát nữa thì mì trương lên mắt!”
Tạ Trì Thành không có lập tức ăn, mà là lấy qua hai mây cái chén nhỏ, nghiêm túc chia ra làm bốn phần rồi nói: “Cùng nhau ăn đi.”
Nhạc Nhạc và Tiểu An theo bản năng cùng nhìn về phía mamii.
Diệp Như Hề không nghĩ tới anh sẽ chủ động chia bát mì ra làm bốn phần, nhưng không hề nghi ngờ, hành động này thật sự khiên Diệp Như Hề rầt xúc động.
“Ăn trước đi, mì trương lên thì không ăn được nữa đâu.”
Xác nhận được cho phép, Nhạc Nhạc và Tiểu An hoan hô sau đó lần lượt câm theo bát mì trường thọ lên ăn.
Tạ Trì Thành nếm được hương vị trong miệng, thật sự nước dùng này phải ninh một thời gian rất lâu, lnc nhiên đỏ tâm tư đề làm, hơn nữa một bàn đồ ăn này, cũng không biết cô đã phải bận rộn trong thời gian bao lâu.
Đây là lần đầu tiên.
Có người nguyện ý vì anh mà làm được như thê này.