Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 477



Chương 477

Cộng thêm giáo viên nhà trẻ lại không chịu đuổi học sinh này, cho nên cô ta định tự mình phạt đứa trẻ này, nhưng cô ta rất thông minh, không trực tiệp ra tay, mà nhân cơ hội giáo viên đi ra ngoài, đem người nhốt vào trong tủ để làm cho đứa bé này khóc lóc mà thôi.

Dạng này, không có bị thương hay đau đón, làm thê nào để nắp thóp cô ta?

Nghĩ đến đây, vị phụ nhân kia không hệ hoảng sợ, nói: “Anh mắt của cô như vậy là sao? Chẳng phải chỉ nhót nó một chút thôi sao? Con gái của tôi phải khâu hai mũi đó! Cô phải bồi thường!”

Đúng vậy! Nhất định phải bồi thường!

“Tôi không cần nhiều, ý tôi là, hẳn cũng phải bồi thường. năm trăm vạn đi! Tiêu Ni bị thương ở trán, sau này nếu đề lại sẹo thì phải làm sao? Con bé là con gái! Cô không dạy được con mình, tôi giúp cô dạy một chút thì thế nào?”

“Bồi thường?”

“Đúng, bồi thường! Năm trăm vạn còn chưa đủ đâu!”

Ngay sau đó, tóc của vị phu nhân kia bông nhiên bị túm lên, một bàn tay hung hăng tát tới.

“Bốp!”

Một tiếng bạt tai này, thanh thuý sạch sẽ, một chút sức lực cũng không lưu tình.

Khuôn mặt của vị phu nhân kia rât nhanh bị sưng lên một nửa, mà da.

đầu của cô ta suýt nữa bị xé đút, tầm mắt cũng lập tức mờ đi.

Cô ta không phải là người duy nhất bị choáng váng, mà tất cả các giáo viên cũng đêu bị choáng váng theo.

Diệp Như Hề dùng sức giật mạnh tóc của cô ta, sức lực rất lớn, sau khi giáng một bạt tai xuống, cô trực tiếp năm lây đầu của cô ta đập mạnh vào tường.

“Bụp!”

Lập tức, đầu của cô ta chảy máu ròng ròng Diệp Như Hề buông lỏng tay ra, nói: “Bồi thường như vậy đã đủ chưa?”

Tạ Trì Thành đã từng nói, Diệp Như Hề không phải là khỗng có thủ đoạn bảo vệ bản thân, tuy nhiên con đường rèn luyện của cô đều được xây dựng ở trong tù, nếu đối đầu với người luyện võ chân chính thì không đáng nhấc tới, nhưng ở trước mặt người bình thường, nhật là trước mặt của người phụ nữ bình thường, Diệp Như Hề đủ sức khiến người khác sợ hãi.

Người phụ nữ kia mặt mày bê bết máu lập tức lấy lại tinh thần, hét lên một tiêng, cô ta vùng dậy giống như muôn đánh trả, nhưng Diệp Như Hề trực tiếp vác một cái ghé đi tới, đập vào ngón chân cô ta một cái, lập tức lại có tiêng la hét vang lên, cô ta ôm chặt ngón chân của mình, không thể di chuyền.

Các giáo viên cuối cùng cũng hoàn hồn, chạy đến cô găng giữ Diệp | Như Hề lại, nhưng bọn họ lại bị hai vệ sĩ ngăn cản.

Diệp Như Hề không tiệp tục nhìn người phụ nữ kia lần nào nữa, mà quay lại bên cạnh Nhạc Nhạc và ôm ] con bé từ trong ngực của cô giáo 3, “Ngoan, mẹ sẽ không để người khác tôn thương con nữa.”

Diệp Như Hề vừa gọi điện thoại, vừa dỗ dành con bé.

Tạ Trì Thành ngồi trong phòng họp, sắc mặt lạnh băng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.