Chương 487
“Mami siêu đẹp! Siêu siêu siêu đẹp!”
Diệp Như Hề che miệng cười, mặt mày cong cong.
Tạ Trì Thành cũng đứng lên, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, tuy răng không nói gì, nhưng vẻ mặt kia lại phản bội anh.
“Đi thôi.”
“Các bạn khán giả ở trước màn hình TV, tôi là phóng viên Bổn Đài. Hiện tại tôi đang đứng trước khách sạn Santa Rolia, có thề thấy bữa tiệc tối nay rất náo nhiệt. Đêm nay là bữa tiệc tôi thường niên của Long Đẳng, còn được người bên ngoài gọi là bữa tiệc của rông. Tại bữa tiệc này, tất cả những vị khách quý đến tham dự đều là những doanh nhân hàng đầu trong thành phó. Hiện tại chúng fa có thể trông thây người đầu tiêm xuất hiện ở đây chính là Tiểu Sinh nổi tiếng trong dạo thời gian gàn đây…
Vô số phóng viên truyện hình đã kéo đến công khách sạn Santa Rolia và đưa Ông kính nhắm vào tất cả những người đến dự tiệc.
Đêm nay, nhất định sẽ là bữa tiệc rồng vô cùng tuyệt vời.
“Đên rôi, đến rôi, hiện tại vào sân chính là chủ tịch của Santa Rolia, Có Lăng Hiên, vị Tổng giám đốc họ Có này vừa mới nhậm chức đã lập tức quét sạch hỗn loạn của nhà họ Có, chắn chỉnh nội bộ, ồn định ngôi trên ngai vàng. Chúng ta có thể thây…Chờ đã! Tông giám độc Có đêm nay có mang theo cả bạn gái! Đây là lân đầu tiên Tổng giám đốc Có mang theo bạn đông hành xuất hiện trước mặt Ịm người khác!
Ông kính tập trung quay vào Cô Lăng Hiên anh tuân, anh mặc một bộ âu phục màu đen, khóe môi hơi nhéch lên, có vẻ tậm trạng đang rất tốt, thấp giọng thì thầm nói chuyện với người con gái bên cạnh.
Mà cô gái đứng bên cạnh anh miễn cưỡng được coi là một cô gái thanh tú, cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, khuôn mặt được trang điểm khá đậm, trên cỗ còn đeo một sợi dây chuyền kim cương, vẻ mặt trông hiên lành lại có chút căng thẳng.
“Băng Băng, đừng căng thẳng.”
“Anh à, em, em có chút căng thẳng, em chưa từng tham dự bữa tiệc nào lớn như vậy, em sẽ làm anh mắt mặt mắt.”
“Không sao, có anh ở đây, cứ đi theo anh là được, em sẽ quen ngay thôi.”
Có Băng Băng gật đầu một cái, cố găng kìm nén sự căng thẳng, như ng Các máy quay xung quanh hầu như đều nhắm vào cô ta, giông như cô ta là một ngôi sao thu hút nhiều sự chú ý.
Dần dần, cô ta không còn căng thẳng nữa, thậm chí còn nảy sinh một loại cảm giác kiêu ngạo, lúc này đây, cô ta đã không còn là người ghen tị với những cô công chúa trước kia, vì cô ta chính là công chúal Mà tất cả những điều này, đều bởi vì một chiêc móc khóa.
Cô ta quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt tuân tú, thân phận cao quý, mà người ưu tú như vậy chính là anh trai của mình.
“Sao vậy? Băng Băng?”
“Không có, không có việc gì…anh trai.”
“Hả2”
“Anh…anh sẽ mãi là anh trai của em chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Cố Băng Băng đèn nén một tia cắn rứt cuồi cùng xuông, tự tin bước vào trong hội trường.
Cô ta nhìn khung cảnh toàn hội trường xa hoa linh đình, ánh mắt sinh ra một tia hoảng hốt, khách sạn sang trọng như vậy lại thuộc về nhà họ Cô, mà cô ta, chính là thiên kim tiêu thự thất lạc nhiều năm mới được tìm vê của nhà họ Cố.