Chương 488
Bắt đầu từ đó, cô ta chính là Có Băng Băng.
Trong bữa tiệc, có không ít người đã đên trước, họ tụ tập thành đừng nhóm nhỏ, trò chuyện, . trên tay câm những ly rượu, tất cả đều rất hòa hợp.
Khi Cố Cẩm Minh nhìn thấy hai người bọn họ, anh bước tới và nói: “Anh, Băng Băng, hai người đã đến rồi. b Cố Lăng Hiên có vẻ rất bát lực, nói: “Em lại vào bằng cửa sau à?”
Cố Cảm Minh nhún nhún vai, nói: “Anh à, anh luôn biết em không thích giới truyền thông mà, bọn họ toàn thích việt những điều vô nghĩa Có Lăng Hiên có chút bát đắc dĩ: “Nhưng em cũng phải dân àm quen với điêu đó.”
Có Cẩm Minh có hơi mắt kiên nhẫn, nói: “Được rồi, anh trai, nhà họ Cố có anh là được rồi. Bọn họ cũng không cảm thấy có hứng thú với em đâu, ngược lại là Băng Băng đó, em đã quen chưa? Nếu! không quen, lần sau anh sẽ đưa em vào bằng cửa sau, đảm bảo không có ai đến làm phiền em.’ Cô Băng Băng nhìn người anh hai đẹp trai tuần tú nhưng lại có vẻ lưu manh của mình, cô ta đỏ mặt, nói: “Anh hai, em sẽ cố gắng đề làm quen.”
Đi cửa sau à? Không, cô ta không muôn đi cửa saul Cô muôn nhận được sự chú ý của tất cả mọi người!
Đề ai nây ‹ đều biết cô ta là thiên kim tiêu thư của nhà họ Cối Cố Cảm Minh cũng không miễn cưỡng, đối với cô em gái thất lạc nhiêu năm này, đương nhiên đều được mọi người chiều chuộng, nhưng cũng hơi buôn bã: “Không biết mẹ đã đi đâu rồi, đến bây giờ vấn chưa tìm được.”
Khuôn mặt của Có Băng Băng lập tức cứng đờ.
“Băng Băng, em thật sự không nhớ rõ chuyện năm đó sao?”
Có Băng Băng lúng túng cười, chỉ nói: “Năm đó em còn nhỏ, em thực sự không nhớ rõ. Thật xin lỗi, anh hai.”
“Nói lời ngốc nghếch gì vậy, anh hai không trách em, có thê tìm được em là đã rất may mắn rồi.”
Cố Cẩm Minh tràn đầy cưng chiều nhìn em gái.
Tim của Cố Băng Băng đập nhanh hơn, nhưng ánh mất lại chột dạ không dám đôi mặt, chỉ có bản thân cô tạ biết, cô ta hoàn toàn không phải là tiêu thư nhà họ Có, cô ta chẳng qua chỉ là kẻ giả mạo , tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi, đối với người mẹ kia cô ta không hề có bắt kỳ ấn tượng nào, cô ta chính là trẻ mồ côi trong cô nhi viện.
Tuy nhiên, ông trời đã cho cô một cơ hội tốt như vậy, nên cô thực sự không nỡ bỏ qua.
Nghĩ tới như vậy, Cố Băng Băng cũng cảm thấy mình chính là người được ông trời phái tới cứu vớt tâm nguyện của anh em nhà họ Có.
Có Câm Minh nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Có không ít người tới rồi, mọi người đều đang mong muôn nhìn thấy mặt mũi của Trì Thành, nhưng như thế lại khiến cậu ta đắc ý mà chết mắt.”
Cố Lăng Hiên biết rằng em trai mình có mồi quan hệ rất tốt với Tạ Trì Thành, cho nên ngay cả bữa tiệc rồng này cũng do chính Cố Cẩm Minh đích thân thực hiện. Phải biết, Có Cảm Minh không bao giờ thích nhúng tay vào chuyện của khách sạn, ngoại trừ chuyện liên quan tới người này.
Ngược lại Có Băng Băng lại có chút tò mò, từ sau khi được nhận về nhà, cô đã không ít lần nghe qua cái tên Tạ Trì Thành này.
“Anh hai, anh và người này…Tạ Trì Thành kia rất thân sao?”
Cố Cảm Minh .,hừ một tiếng, nói: “Vậy cũng không hẳn, tên kia rất xáu bụng.
Đừng nhìn cậu ta ở trước mặt mọi người cứ lạnh lùng cả ngày, dáng vẻ giông như cả thế giới ai ai cũng nợ cậu ta mây trăm vạn, nhưng trong bụng lại có một đồng ý nghĩ xâu.
Trái tim của Cố Băng Băng chợt rung động.