Chương 499
Họ đã từng thân thiết hơn bắt cứ ai ở độ tuổi còn chưa trưởng thành, lúc đó anh có được cô, hai người cũng đã từng cạnh nhau rồi mặc sức ng tượng về tương lai, mà trong đó..cũng bao gôm cả chuyện hôn lễ.
Khi đó, Diệp Như Hề cũng đã từng rất chờ mong đổi với hôn lễ kia, cô muôn có một ngôi nhà của riêng mình, có một mái nhà rất quan trọng.
Cho nên, cô đã từng nói ra những lời này.
Lục Tư Viễn mang theo ánh mắt mong đợi nhìn vệ phía Diệp Như Hề, hy vọng cô sẽ hồi tưởng lại những lời hứa hẹn năm đó.
Lục Tư Viên biêt điêu này là rât hèn hạ, nhưng anh không còn cách nào khác, thậm chí anh còn hy vọng dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, có thê khiến cô quay đâu, chí ít quay đầu thử nhìn xem, anh đã không còn là anh của năm xưa nữa.
Tuy nhiên, Diệp Như Hề lại cúi đầu xuÔng, lọn tóc trên trán rủ xuống, che khuât nửa khuôn mặt của cô, lộ ra nửa gò má hoàn mỹ khiến người khác muôn hôn lên.
Đôi mắt của Lục Tư Viễn càng thêm cố chấp, anh dường như chìm đắm vào trong đó.
Mà ở một góc nơi bọn họ không thể nhìn thấy, bóng dáng của Tạ Trì Thành nập trong bóng tối, trên tay anh câm một cái ly, bên rong có chứa nửa ly nước sôi đề nguội, nhưng những ngón tay cầm ly nước lại siết chặt tới hơi tráng bệch, giông nhự là dùng rất nhiêu sức lực đề kiềm chế. Ỉ Hơi nóng đọng lại trong cốc từ từ làm mờ đi khuôn mặt anh, nhưng đôi mắt kia lại đen như vực thẳm, khiến người khác rơi xuống là vạn kiếp bất phục.
Anh tại giờ phút này, khiến người khác cảm thây e ngại.
Thậm chí, trong đầu anh đã lên sẵn kế hoạch nhốt người đẹp kia lại, nơi không ai có thể nhìn thấy và tìm thấy cô, đề thế giới của cô chỉ có mình anh, thậm chí có thể để cô không thể rời khỏi giường, dùng xiêng Kiếm khoá cô lại.
Chỉ bằng cách này, vẻ đẹp của cô chỉ có một mình anh được thưởng thức, thay vì luôn luôn có những người chết tiệt muôn cướp cô ởi.
Nhưng, trong một giây tiếp theo, giọng nói nhẹ nhàng kia đã dập tất mọi suy nghĩ ngang ngược, bá đạo của Tạ Trì Thành.
“Thật không? Em nhớ lúc đó anh đã né tránh tất cả ánh mắt của em.”
Một câu này, khiên toàn bộ thê giới xung quanh đều trở nên yên lặng, yên lặng đên mức thậm chí có thê nghe được cả tiếng kim rơi xuống.
Mà Lục Tư Viễn thì nghe thấy, tiếng trái tim mình đập rất nhanh, cổ họng nóng như lửa đốt, nói không thành lời.
Không! Không phải như vậy!
Lục Tư Viễn muốn phủ nhận, nhưng anh chỉ có thể kinh ngạc nhìn Diệp Như Hồ.
Diệp Như Hề ngẵng đầu lên, vẻ mặt điểm tĩnh, dùng giọng điệu bình thản như đang trân thuật một việc nào đó: “Anh đã né tránh ánh mắt của em, Tư Viễn, em nghĩ chắc anh đã quên rôi, nhưng em vẫn nhớ rất rõ.”
“Tiểu Hề…anh, anh có thể giải thích.