Chương 512
Diệp Như Hề mỉm cười, không trả lời, nhưng đôi mắt sáng ngời kia đủ để nói cho Dương San biệt, cô đúng là đang sống cũng không tệ lắm.
“Em sống tốt như vậy, thì chị yên lòng rôi.
Hốc mắt của Dương San có chút ươn ướt, nỗi lo trong lòng cũng dần vơi bớt.
Trong tim Diệp Như Hề dâng lên một dòng nước âm, cô nói: “Cảm ơn chị Dương.”
“Cảm ơn chị làm cái gì? Chị chẳng giúp được gì cả, ngẫm lại mà thấy hỗ thẹn.”
“Không, chị ở đây, cũng là điều rất tốt đôi với em rồi, chị chính là người nhà của em.”
Dương San cũng cười, nắm tay Diệp Như Hề ngôi xuông, chỉ vào mây người canh giữ ở ngoài cửa.
“Nhiều vệ sĩ như vậy sao?”
Diệp Như Hề có chút ngượng ngùng cười cười, bởi vì sợ chị Dương lo lắng quá mức, cho nên mới không nhắc tới chuyện cô bị bắt cóc ở đảo Cá mập lân trước, mà chỉ viện có lung tung.
“Tạ Trì Thành trông giữ em chặt như vậy. Đây là vì sợ em bị bắt cóc sao?
Vừa rôi chị xém chút còn không vào được bên trong.”
Diệp Như Hề càng thêm lúng túng.
“Nhưng mà như thế cũng tốt, em không biết ở bên ngoài bởi vì Tạ Trì Thành tạo thế lực cho em, mà gây ra phong ba bão táp lớn thế nào đâu, gân đây † tốt nhất là em đừng nên ra ngoài, cũng trách chị, hiện tại chị không nên cùng em gặp mặt.”
Suy nghĩ một lát, Dương San lại nói thêm một cầu: “Gần đây vì để an thai nên đừng lên mạng nữa. Những cái bình luận kia cũng đừng đọc. Bọn họ đều là một đám nhàn rồi, không có chuyện gì lại đi ghen tị người khác.”
Nghe thấy Dương San bảo vệ mình như vậy, Điệp Như Hèề không khỏi dở khóc dở cười, nói: “Chị Dương, yên tậm đi, em đã sớm chuẩn bị tâm lý rôi.”
Tạ Trì Thành tạo thế lực cho cô, nếu cô ngay cả cái này còn không chịu được, như vậy càng đừng nói đến việc muôn cùng người đàn ông này năm tay nhau cả đời.
“Em không buồn là tốt rồi. À đúng rồi, chị có một chuyện rất quan trọng, quên nói cho em.
Vẻ mặt của Dương San nghiêm túc, nói: “Có người đang điều tra thông tin của em. Đương nhiên, không phải chỉ có môi thông tin thân ¡phận bây giờ của em. Chị tin về điểm này Tạ Trì Thành sẽ đem em giấu rất kỹ. Cho nên, cuộc điều tra này là về những, thông tin liên quan đến trước kia của em và cả mẹ của em nữa.”
Diệp Như Hề bắt đầu lo lắng.
Dương San thấy thế, trấn an cô, “Hiện tại tạm thời còn chưa điều tra ra được là người nào, đừng khẩn trương như vậy.”
Diệp Như Hề siết chặt ngón tay, không nói gì.
Dương San cũng biết hiện tại Diệp Như Hề có thê nói là đang bị rất nhiều thế lực theo dõi, bọn họ sẽ điều tra thân phận của cô thì không có gì là kỳ lạ, nhưng muốn điều tra về thời thơ âu của cô thì có chút kỳ lạ.
Nhắc đến chuyện này, Dương San cũng nhịn không được hỏi: “Tiểu Hè, chị nhớ rõ em từng nói lúc nhỏ không sống ở Đề Đô, mà là đến từ vùng quê khác, tin tức chị điều tra được chính là những người đang tìm kiêm từ nơi em ở trước kia, thân nhân liên quan tới em, chị nhớ rõ em đã từng nói mình có ông ngoại và mẹ.”
Vừa nghe thấy câu này, ánh mắt Diệp Như Hề toát ra vẻ thông khô.