Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 525



Chương 525

Diệp Như Hề cười cười, nói: “Sớm một chút trở về nhé.”

“Được.”

Sau khi Tạ Trì Thành rời đi, Diệp Như Hề thật lâu còn chưa có thủ hồi tầm mát.

Thư ký Tần thật cần thận gọi một tiêng, “Phu nhân?”

Diệp Như Hề phục hồi tinh thần lại, đè đè vùng lồng ngực, cảm thấy cảm giác nặng trĩu kia lại tới nữa “Thư ký Tần.”

“Vâng?”

Một câu vọt tới bên miệng ‘ Anh ấy thì có người bạn thế nào ở chỗ này ‘ lại nuôt trở vào, cô nói “Không có việc gì “Cô đừng lo lắng, ông chủ rất nhanh sẽ trở lại thôi.”

Diệp Như Hề ừ một tiếng, tiếp tục sát buổi đầu giá diễn ra, nhưng cái. loại cảm giác tâm thần bất ồn kia vẫn luôn tồn tại.

Tuy nhiên điều khiến cô càng thất vọng chính là, suốt phần sau của buổi đầu giá Tạ Trỉ Thành lại mãi chưa thấy trở về.

Thậm chí cho đến cuối cùng, Tạ Trì Thành chỉ bảo người của anh hãy đưa cô về trang viên, mà anh lại dặn dò bản thân còn chút việc, tạm thời sẽ không quay về.

Về mặt lý trí thì Diệp Như Hệ biệt hắn là cô phải tin tưởng Tạ Trì Thành, huống chỉ trước đó những lúc bận rộn, Tạ Trì Thành gần như đều ở lại công ty.

Chỉ là lúc này đây, trong lòng cô cảm thầy không hệ thoải mái, loại cảm giác nặng trĩu này gần như khiến người ta hít thở không thông, khiến cô không nhịn được mà liên tục nhìn về phía di động, chờ mong người kia gọi điện báo.

Nhưng mà, không hề có.

Diệp Như Hề nhịn không được, lại gọi điện thoại cho anh, nhưng bị cúp máy.

Cô không có gọi thêm lần thứ hai, đưa điện thoại di động đặt qua một bên, sau khi rửa xong liền năm xuống đi ngủ.

Lúc ngủ lại nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ như cảm giác được có người đang nhẹ nhàng ôm cô.

Diệp Như Hề khẽ mở mắt ra, thấy được bóng dáng quen thuộc, theo bảh năng cọ rúc vào cỗ anh, cảm nhận được một sự lạnh lẽo, đối phương hình như mới vừa tắm xong.

Cô tỉnh táo hơn vài phần, giọng nỉ non: “Anh đã trở lại à?”

*Ừ, ngoan, ngủ đi, anh ở chỗ này.”

Diệp Như Hề mơ mơ ‘ màng màng ngủ rôi, chỉ là trong khu cô sắp rơi vào giấc ngủ, cô tựa hồ nghe thấy được một tia mùi hương kỳ quái, một mùi hương có chút quen thuộc.

Ngày hôm sau, thời điêm Diệp Như Hệ tỉnh lại, phát hiện Tạ Trì Thành đã không thây đâu nữa, nhưng là vị trí trồng bên cân còn lại chút hơi âm, hiển nhiên tôi hôm qua người đó đã trở lại, nhưng buổi sáng lại rời đi.

Trái tim lo lắng không yên lập tức trở về vị trí cũ, theo đó tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Đi xuống lầu, liền nghe thấy tiếng nói chuyện vui đùa à âm ï của hai đứa nhỏ, bởi vì cuộc phẫu thuật của Nhạc Nhạc sắp phải tiền hành, Tiểu An cũng dứt khoát không đi nhà trẻ mà ở nhà với em.

“Anh trai, anh thấy sao! Cái này phối mẩu tuyệt quá đi! Anh xem không trung ở đây, có phải đặc biệt đẹp hay không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.