Chương 541
Câu nói thân thể không tốt trực tiếp tiêu diệt một tia mát kiên nhẫn trong lòng Tạ Trì Thành lúc này.
Anh trầm mặc một hồi mới nói: “Xin lôi.”
“Trì Thành, em nói mấy lời này không phải muôn anh xin lỗi, chuyện đã qua rồi, em không có trách anh, đêu là em tự nguyện, cho nên anh đừng để ở trong lòng, em lại gọi điện thoại cho anh, chỉ là bởi vì…… bởi vì em nghĩ chúng ta là bạn bè, em đang tìm kiêm trợ giúp từ bạn bè của mình mà thôi.”
Tạ Trì Thành nghe thấy những lời này, đã đánh mắt sự nghi ngờ trong đáy lòng.
Mặc kệ như thế nào, Hạ Lan Hinh vẫn là bạn thân thời thơ ấu của anh, anh thiếu nợ cô ta, nhiều năm còn chưa báo đáp, hiện tại cô ta đã trở lại, tóm lại phải trả lại ân tình cho người ta.
“Trì Thành, anh không cần phòng bị em như thê đâu, em biết anh sắp kết hôn, em cũng không muốn làm gì cả, em chỉ cảm thây chúng ta là bạn BS… Nếu cô ấy thật sự đề ý đến chuyện đó, anh mau trở về đi thôi, em hiện. tại không có việc gì, nghỉ ngơi – một chút là có thể vè nhà rồi.
Hạ Lan Hinh nói cũng không dám nhìn vào mắt anh, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Kỹ thuật diễn của cô ta quá tốt, hơn nữa trong lòng Tạ Trì Thành có thua thiệt đối phương, không hề suy nghĩ nhiêu.
Tạ-Trì Thành nhìn nhìn đồng hồ, anh cân phải mau chóng trở lại trước cửa phòng phẫu thuật, Tiểu Hề rất sợ hãi, anh phải đi về ở cạnh cô.
“Để anh bảo Thành Minh qua đây một chuyên.”
Tạ Trì Thành suy nghĩ rất đơn giản, nêu cô ta không muôn thông báo với người nhà họ Hạ, như vậy thì chỉ cân thông báo cho một người có thể tin tưởng tới chăm sóc thì tốt rôi.
Ở trong trí nhớ của Tạ Trì Thành, qua hệ của Dịch Thành Minh cùng Hạ Lan Hình còn tính là không tôi, tên Dịch Thành Minh này cũng thận trọng, còn đáng tin cậy hơn Tôn Tử Hạo, cho nên tìm cậu ta là vô cùng thích hợp.
Lúc nói ra những lời này Tạ Trì Thành không hề thấy được nét dữ tợn vặn vẹo chợt lóe qua trên mặt Hạ Lan Hinh.
Cô ta bỗng, nhiên đè lầy ngực, làm ra dáng vẻ thống khổ nói: “Trì Thành, tim em thấy đau quá, như là bị đâm vào vậy, em có phải…… Sẽ chết hay không……” Nói nói, thân thể của cô ta _ yếu ớt nghiêng qua một bên, mắt thây đã sắp té ngã trên mặt đất.
Tạ: Trì Thành theo bản năng đưa tay đỡ lấy đối phương, nhưng phần sau gáy đã tê rần, trực tiếp hôn mê bát tỉnh.
“Anh làm cái gì thế!”
Hạ Lan Hinh phẫn nộ rồi, cuối cùng cũng bất chấp việc đang giả bộ bất tỉnh, miễn cưỡng đỡ lây Tạ Trì Thành đang ngã xuống, tránh cho anh trực tiếp đổ người lên thành gường bên cạnh.
Mà ở phía sau Tạ Trì Thành, không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông mặc áo blouse trắng.
“Đại tiểu thư, cô quá mềm lòng.”
“Anh điên rồi sao?!”
“Đại tiểu thư, ở cửa sau bệnh viện tôi đã an sắp xếp sẵn người có thê tiếp ứng, hiện tại chúng ta phải rời đi, nêu không những đám vệ sĩ của anh ta sẽ phát hiện ra điềm kỳ lạ nhanh thôi.”
Tuy là Hạ Lan Hinh tàn nhẫn độc ác nhưng cũng run rầy, nói: “Anh đến tột cùng là muôn làm cái gì?”
“Rát hiển nhiên, vị Tạ tiên sinh này đã có người phụ nữ mình thích, đại tiểu thư cô cho dù lấy ra chuyện ân nghĩ năm đó ra áp chê cũng không được, dứt khoát rút củi dưới đáy nôi, nêu không thì cô vĩnh viễn cũng không có cách nào có được người đàn ông này.”
Hạ Lan Hinh ngắn ra nhìn chăm chú vào thủ hạ của mình, trong lúc nhất thời đã đánh mất khả nặng ngôn ngữ, chỉ cảm thấy hắn điên rồi.