Chương 547
Thư ký Tần sợ tên nhân chứng quan trọng này còn nhiều lời sẽ chết mất, vội vàng gọi người mang tên bác sĩ đã bất tỉnh này đi, may mãn mới vừa rôi anh ta đã không chế toàn bộ khu vực tầng này, không có người ngoài thấy được cảnh kia.
Thời gian từng chút một trôi qua, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Tiểu An đang hôn mê cũng được đẩy ra ngoài.
Diệp Như Hề vội vàng đi qua đó, nhìn Tiêu An mang sắc mặt tái nhợt, cô duỗi tay muốn sờ sờ gương mặt cậu bé, nhưng trên tay cô còn dính vết máu ban nãy, cô cứng nhắc dừng lại, thu hồi đi.
“Bác sĩ, tình huống thế nào rồi?”
Hai vị bác sĩ ra ngoài trầm mặc.
Trong đó một người trầm giọng nói: “Đã bảo vệ được tính mạng, phẫu thuật cây ghép cũng rât thành công, Diệp Như Hề lảo đảo hai bước, suýt nữa đã đứng không vững.
“Nhưng, nhưng là cái gì?”
Bác sĩ dùng giọng điệu buôn bã nói: “Thời gian bị kéo dài, người bệnh không được cung cấp đủ lượng máu, não bộ bị tổn thương, nếu đêm nay còn không tỉnh lại, chỉ sợ sẽ biến thành người thực vật.”
Ba chữ ‘người thực vật kia khiến Diệp Như Hề suýt ngất.
Dương San cũng rơi nước mặt, “Bác sĩ, tái sao lại như vậy? Máu đã được truyền rồi, sao lại còn biến thành người thực vật, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc mới năm tuôi thôi mà…… con bé còn nhỏ như vậy!”
“Thực xin lỗi, „ chúng tôi đã tận lực.
Các cô có thể vào thăm bệnh nhân.”
Lúc này, Nhạc Nhạc đang nằm trên giường ibenH bình dưỡng khí gần như che phủ hoàn toàn khuôn mặt cô bé: Khuôn mặt nhỏ luôn vui vẻ tươi cười lúc này lại là một mảnh tái nhọt.
Diệp Như Hề ngơ ngắn nhìn con gái, bên tai giống như còn nghe thấy giợng nói reo vui của Nhạc Nhạc con đang gọi cô, mami, mani…….
Nước mắt đã mờ đi hai mắt cô.
Ngay cả hô hấp cũng đều cảm thấy đau đớn như cắt da cắt thịt.
Dương San đỡ cô, vẻ mặt cũng đau xót, tầm mắt chị chậm rãi dời đi, khi, thấy dưới chân Diệp Như Hề đã xuất huyệt hô hấp chọt cứng lại.
“Tiểu, Tiểu Hề! Em, em đồ máu rồi!
Bác sĩ! Bác sĩI!”
Diệp Như Hề từ từ cảm giác được phần bụng co thắt quặn đau.
Cô lập tức cúi đầu, thấy giữa hai chân có dòng máu muôn lượn, một giọt lại một giọt. Nhỏ xuống như hoa mai nở rộ.
Cô đặt tay lên bụng, trong làn nước mắt xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
‘GÚC GỨNG….
Giây tiếp theo, cô khép chặt hai mắt, mắt đi ý thức.
“Tiểu Hè!!!”
So Ba ngày sau.
Nhà họ Tống.
“Anh, anh thả em ra ngoài đi! Anh nhốt em lại làm cái gì!”
“Em ngoan ngoan ở chỗ này, đừng mong đi đậu được, bên ngoài giờ, chưa yên ổn, anh mặc kệ em muốn làm cái gì, trong khoảng thời gian này em cân thiết phải ở lại trong nhà.”