Chương 542
“Điều tra xem chủ nhân của dãy số này là ai, còn nữa…… một khi điều tra ra chủ của số điện thoại này, tìm hiểu xem ngày đó người kia có mặt ở bệnh viện này hay không.”
Thư ký Tần ngắn ra, mơ hồ, hình như anh ta đã bắt được trọng tâm vân đê.
“Tạ Trì Thành sẽ không tùy tiện rời đi ngay lúc đó, nêu anh ấy đã rời đi……”
Giọng của Điệp Như Hề càng lúc càng nhẹ, càng yếu.
“Nhất định có phải có lý do không thể không đi.”
“Hiện tại tôi lập tức đi điều tral”
Diệp Như Hề ừ một tiếng, không có tiệp tục nói chuyện, cô mỏi mệt nhắm mắt lại, thu liễm lại tất cả thống khổ.
Dương San nhẹ nhàng thở dài, cái gì cũng chưa nói.
Sau khi tìm được manh mối mắáu chốt, Thư ký Tân nhanh chóng điều tra ra được chủ nhân của sô điện thoại kia, cùng với việc kiểm tra và đối chiếu với tư liệu đăng ký của bệnh viện gần đây, quả nhiên đã tìm được rôi.
“Phu nhân, tìm được rồi. Nhưng……
Người này, là tiểu thư nhà họ Hạ, tên là Hạ Lan Hinh.”
Diệp Như Hề ngắn người trong một khác, trong đầu nháy mắt hiện lên dáng vẻ của một người phụ nữ và cả tắm danh thiếp đã bị cô vứt đi.
“Có thể điều tra được ảnh chụp của cô ta không thể ở chỗ này.”
Thư ký Tần đưa máy tính qua đây, sau khi Diệp Như Hề nhìn thây người phụ nữ xinh đẹp trong, tắm ảnh thì trâm mặc một chút, quả nhiên là cô ta.
Nếu như chính là người này, vậy thì việc đụng độ trong nhà vệ sinh ngày đó hoàn toàn không phải là ngoài ý muôn.
“Trong danh sách bệnh viện có tên cô ta không?”
“Có, có ghi chép cô ta đã đăng kí khám bệnh.”
“Khám bệnh gì?”
“Khoa tim mạch. Nhưng không có kiểm tra.”
Diệp Như Hề rõ ràng thấy được sắc mặt Thư ký: Tần hiện lên một tia mắt tự nhiên, cô trực tiếp hỏi: “Thư ký Tần, anh có quen biệt với Hạ Lan Hinh sao?”
Thư ký Tần đau khổ khó xử, càng nói thêm nữa thì anh ta cảm thấy lúc ông chủ trở về biết chuyện sẽ giết mình mất!
.. Mười lăm năm trước, bọn họ cùng nhau tham gia một buôi trại hè, cũng vì mục đích gia tộc mà thôi, thân là con cái nhà thê gia, bọn họ từ nhỏ đã phải rèn liên năng lực, cho nên cùng bị thả tới một vùng núi hẻo lánh xa xôi lăn lộn một thời gian. Mà trong một ngày cuôi cùng, ông chủ và cả Hạ tiêu thư lại cùng nhau ngã xuông chân núi.”
Diệp Như Hệ bỗng nhiên cười cười, nói: “Anh không cần nói cho tôi nữa, chuyện câu huyết chính là Hạ Lan Hình đã cứu Tạ Trì Thành?”
Thư ký Tần im lặng, im lặng đồng nghĩa với việc không phủ nhận.
Diệp Như Hề lộ ra nụ cười đây châm chọc, lời vọt tới bên miệng còn chưa kịp thốt ra, trái tìm đã bắt đầu thấy nhói lên.
Giống như là từng vết kim đâm, một vài Hinh ảnh kỳ quái chợt lóe lên trong đầu cô.