Chương 553
Buổi sáng ngày hôm sau Tạ Trì Thành đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền thấy được Diệp. Như Hè đang dựa người vào ghê, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô đã gầy đi một vòng lớn.
Chút thịt thật vất vả mới nuôi được bây giờ cũng hoàn toàn biến mắt.
Gương mặt trước kia vốn dĩ đã gầy nay còn gây hơn, lộ ra phần cằm nhòn nhọn, làn da trăng, tái nhọt gần như không có chút huyết sác, dưởi làn da trắng mỏng còn có thê thấy rõ từng đoạn mạch máu tỉnh tế, chọc người nhìn đau lòng.
Lộ ra đoạn tay chỉ còn da bọc xương, toàn thân không có mấy lượng thịt, duy chỉ có phân bụng lại nhô to hơn hết, giông như một quả bóng cao su căng phông dính trên người.
Hai tay Diệp Như Hề luôn làm theo bản năng là che chở phân bụng, cho dù đang trong lúc nghỉ ngơi, cô cũng thấy không an tâm.
Tạ Trì Thành tham lạm nhìn cô, anh không nói gì, tầm mắt tựa như đôi tay ấm áp, tỉnh tế miêu tả từng đường nét khuôn mặt cô.
Diệp Như Hệ hình như đã phát hiện ra, cô chậm rãi mở to mắt, vừa chợp mặt tỉnh lại đã đối diện với một đôi mắt đen sâu hun hút.
“Anh tỉnh rồi, có muốn uống nước không?”
Diệp Như Hề đứng lên, trấn định đi rót một ly nước ấm, thật cẩn thận đỡ Tạ Trì Thành cho anh uông nước.
Toàn bộ quá trình, đôi mắt anh đều không rời khỏi Diệp Như Hề.
Diệp Như Hề cố gắng bỏ qua ánh mắt kia, cô khép hờ mắt, lông mi cong vút hơi rung động, tiết lộ vẻ ngoài thì bình tính nhưng trong lòng gợn sóng của cô.
Tạ Trì Thành duỗi tay. vuốt ve khuôn mặt cô, xúc cảm ấm áp mêm mại mới khiến anh có cảm giác chân thật một chút, Diệp Như Hề chạm vào tay anh, nhíu mày nói “Còn đang truyền dịch đó, đừng lộn xôn.”
Tạ Trì Thành vừa mới đưa tay lên đã làm dịch kim truyền dịch, Diệp Như Hề nhìn có chút đau lòng.
Tạ Trì Thành kéo kéo khóe môi, nói: “Tiểu Hề, thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi, anh đã về trễ.
Thật xin lỗi, anh khiến em phải nhận những thống. khổ hãi hùng đáng lý ra không nên có.
Thật xin lỗi, trong lúc em cần một chỗ dựa nhất thì anh lại không có bên cạnh 3 mẹ con.
Diệp Như Hệ dường như hiệu rõ thâm ý trong lời nói của anh, cảm xúc vốn dĩ còn có thê cố găng dủy. trì bình ồn, nay đã hoàn toàn bị phá vỡ, vành mắt cô đỏ hồng, chật vật xoa xoa đôi mắt, nhưng mà càng xoa thì tầm mắt lại càng trở nên mơ hồ không rõ, Tạ Trì Thành dùng cánh tay không có truyền dịch để ôm lây Diệp Như Hê, thấp giọng nói: “Anh đã trở về rồi.”
Diệp Như Hề vùi mặt vào hõm vai của anh, nước mắt làm ướt quân áo anh, âm thanh nức nở nho nhỏ truyền ra, khiến người ta thương tâm.
Diệp Như Hề cũng không khóc lâu lăm, sau khi phát tiệt một lúc, cô, không nhịn nồi nữa, năm chặt nắm tay, hung hăng đắm một cái lên vai anh.
Tạ Trì Thành ho khụ khụ vài tiếng.
Diệp Như Hệ sợ tới mức không rảnh lo tức giận, “Anh không sao chứ? Em, em cũng không dùng sức lực gì lớn, bả vai anh đang bị thương sao?”
Nói nói, cô duỗi tay muốn xem thử vai anh thế nào, nhưng bị một bàn tay to của người nào đó trực tiếp bao phủ trên tay nhỏ của mình.