Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 558



Chương 558

Diệp Như Hề khép hờ mắt, nói ra những lời này, giọng điệu bình tĩnh, nhưng thân thể căng chặt vẫn tiết lộ sự bất an trong lòng cô.

“Sã&”

“Như vậy…… trong thời gian năm ngày qua, anh đều cùng Hạ Lan Hinh ở chung với nhau sao?”

“Đúng vậy.”

Anh cũng không có lảng tránh.

Diệp Như Hề im lặng thật lâu, cô nói: “Đã biết.”

Cô nhẹ nhàng dịch ra một chút, kéo giãn khoảng cách, buông lỏng cánh tay mạnh mẽ đang ôm anh.

Nhưng ngay sau đó, cô bị nắm chặt lấy, kẻo nhích lại gần.

Tạ Trì Thành không cho phép cô rời đi.

“Những suy nghĩ hay phỏng đoán trong đâu em đêu không có khả năng.”

Diệp Như Hề cười khổ một tiếng, giọng điệu khó nén được sự mật mát, cô nói: “Trì Thành, em mệt mỏi.”

“Tin anh.”

Diệp Như Hề nhắm mắt lại, giọng cô thật nhẹ.

“Như vậy…… Lúc đó, vì sao anh lại muôn rời đi?”

Cô không chỉ một lần từng nghĩ tới, nếu lúc ây anh không bỏ đi giữa chừng, liệu tất cả chuyện này có phải chưa từng xảy ra hay không?

Nhưng mà, về mặt lý trí cô rất rõ ràng, những ý nghĩ đó quá hoàn mỹ câu toàn, cho dù lúc ấy Tạ Trì Thành ở đây, lầy máu của anh truyền cho Nhạc Nhạc, mà cô lại không phát tên bác sĩ kia có điều kì lạ, Nhạc Nhạc và Tạ Trì Thành đều sẽ gặp nguy hiểm.

Lần này đây đúng là chạy trời không khỏi năng.

Nhưng cô vẫn sẽ nhịn không được mà giận chó đánh mèo.

Lồng ngực Tạ Trì Thành phập | phòng, anh thập giọng nói: “Thật xin lôi.”

Là anh sai rồi.

Lúc ấy, anh không nên bỏ lại cô một mình, cho dù là lý do gì đi nữa.

“Anh biết, điều em muốn nghe không phải cái này.”

“Thật xin lỗi.”

Khóe mắt Diệp Như Hề rơi xuống hai giọt lệ, cô nói: “Nhạc Nhạc còn năm trong phòng phẫu thuật, Tạ Trì Thành, sao anh có thê bỏ đi được, sao anh có thể nhẫn tâm mà rời đi ngay lúc đó.”

“Thật xin lỗi.”

Một lần lại một lần, giống như tất cả mọi lời giải thích đều hoa thành ba chữ này.

Sau một lúc,Tạ Trì Thành dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh đem chuyện năm đó nói cho Diệp Như Hề, cho dù Diệp Như Hề đã sớm biết chuyện này từ miệng Thư ký Tần.

Diệp Như Hề biết không có cách nào trách cứ anh, ai cũng không thể đoán trước được chuyện ngoài ý muôn sẽ xảy là, cô là giận chó đánh mèo, không chế không được mà giận chó đánh mèo.

“Tạ Trì Thành, anh thiếu nợ cô ta, nhưng mà em lại không nợ nân gì, em chán ghét cô ta.”

“Được, em không muốn, anh sẽ không gặp mặt cô ta nữa.”

“Nhưng anh còn nợ cô ta một mạng đó.”

Vậy, thì cho cô ta rất nhiều rất nhiều tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.