Chương 566
“Nhưng là anh phải đồng ý với em, ở thời điểm thằng bé chưa đủ năng lực gặp phải nguy hiểm anh cần phải nhanh chóng ra tay.”
Tạ Trì Thành cười cười, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, Tiểu An không chỉ là người thừa kế, cũng là con trai anh.”
Nghe được câu đồng ý của Tạ Trì Thành, Diệp Như Hề có găng kiềm chế sự thương xót con, cũng không tiếp tục tranh cãi về vần đề này, cô đổi đề tài khác, nói: “Những kẻ đó, đã tìm được rôi sao?”
Nhắc tới những kẻ đó, vẻ nhụ hòa.
trên mặt Tạ Trì Thành đều biến mắt, chỉ còn lại sự thù địch không hề che giấu.
“Đã có manh mối, nhưng đối phương rất giảo hoạt, trốn cũng lợi hại.”
“Còn có thể ứng phó được không?”
“Yên tâm.”
Diệp Như Hề nghĩ nghĩ, lại nói: “Anh sắp xếp thêm vệ sĩ vào trang viên đi.”
Tạ Trì Thành rất kinh ngạc vì nghe được cô nói như vậy.
Diệp Như Hề có chút ngượng ngùng nói: “Em cũng biết tự hiều lầy mình, giống như chuyện lần trước ở đảo Cá Mập…… Cô dừng một chút, cô găng hất văng những ký ức không tốt kia ra khỏi đầu, tiệp tục nói: “Tóm lại, em không muôn bị xem như là nhược điểm của anh.”
Tuy rằng Diệp Như Hề không muốn thừa nhận, nhưng cũng Không thể làm ra vẻ muốn Tạ Trì Thành để cô có cuộc sông sinh hoạt như người bình thường được, lựa chọn củng anh đứng chung một chỗ, sẽ có nguy hiểm, cô có thể làm được, chỉ là cân phải cô găng giảm thiểu rủi ro xuống thấp nhất cỏ thẻ.
Tạ Trì Thành nhịn không được mà cong cong khóe môi, nói: “Được, em không phải là nhược điểm của anh.”
Bởi vì em là mạng của anh. Trong lòng anh âm thâm khẳng định một câu này.
Bàn xong chuyện chính Tạ Trì Thành lại nghĩ tới chuyện gì đó, anh nói: “Anh sẽ đưa cho em một món đồ.”
Diệp Như Hề kinh ngạc, “Là cái gì?”
“Trễ chút là em sẽ biết.”
Sau đó, vào lúc tối muộn, Diệp Như: Hè liền thấy ‹ có nhân viên phụ trách của trang viên hì hục vác một cây dương câm lớn tới, đặt ở đại sảnh lộ thiên.
“Sao anh lại biết được……
Diệp Nhự Hề ngơ ngắn nhìn cây đàn dương câm màu trăng kia.
Chuyện này Tạ Trì Thành đã muốn làm từ lâu, cũng đã sớm đặt hàng xong cho cô, ngày đó sau khi nghe được câu chuyện của cô kể cho Dương San, anh đã quyết định đặt nó.
Chẳng qua giữa đường có xảy ra chút chuyện räc rôi, cho nên bây giờ mới có thê đưa đồ tới đây.
“Thích không?”
Hai mắt Diệp Như Hề tỏa sáng, nhịn không được duỗi tay đè đè lên phím đàn.
Từ tiếng đàn có thể phán đoán ra được đây chính là dương câm thuộc top đầu, giá trị chế tạo tuyệt đối không thấp.
“Anh như thế nào lại biết……
Cô chưa bao giờ bieur hiện ra trước mặt Tạ Trì Thành là mình thích dương câm.
Bởi vì những vấn đề liên quan tới mẹ, cô rất hiểm khi nhắc tới.
Tạ Trì Thành nắm tay cô, đây cô ngồi xuống ghế mềm, anh nói: “Thử xem nào.