Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 577



Chương 577

Cố Băng Băng có chút bực bội, từ khi trở về, tật cả mọi người đều cưng chiều cô ta, đặc biệt là anh cả và anh hai, vỗn dĩ trong lòng cô ta còn thấy hèn mọn cùng Ìo sợ bắt an giờ đây đã sớm biên thành lẽ đương nhiên.

Hiện tại bị anh hai làm lơ như vậy, cô ta lập tức thấy. không vui.

Dưới cơn giận dõi, Cố Băng Băng _ trực tiêp đi ra phía sau, đột nhiên tắt máy tính luôn.

Màn hình chợt tối đen.

Sắc mặt Cố Cảm Minh nháy mắt âm trầm, thậm chí kiềm chế không được mà rồng giận một tiếng: “Em làm cái gì thê”

Thái độ của Cố Cẩm Minh quá dọa người, sắc mặt cũng bực dọc, Cô Băng Băng thậm chí còn bị dọa Sợ tới bật khóc, nghẹn nước mắt, gọi: “Anh, anh hai…… anh, anh đã xảy ra chuyện. Si anh hung dữ với em……

Thấy Cố Băng Băng đỏ đôi mắt, Cố Cẩm Minh phục hồi tinh thần lại, vội Móc, đè nén tức giận, hóa thành áy “Thực xin lỗi Đều là anh hai sai, nh hai không nên hung dữ với em, đừng khóc.”

Cố Băng Băng thấy anh hai mà bản thân quen thuộc đã trở lại, trong lòng mới an tâm, vừa mới lúc nãy, ánh mát Cố Cẩm Minh khiến người ta vô cùng sợ hãi, giống như lớp ngụy trang của cô ta đã bị vạch trân rôi vậy.

Cũng may, vừa rồi chỉ là ảo giác đúng không?

Càng nghĩ, lại càng thấy ủy khuất.

Cố Băng Băng dứt khoát khóc òa lên.

Cố Cẩm Minh hói hận không thôi, “Đừng khóc, Băng Băng, là nh hai sai rồi, đều do anh, em đừng khóc.”

Cố Cẩm Minh cũng không biết vừa rồi tại sao bản thân lại xúc động tới như vậy, sau khi tốn công tốn sức hồi lâu, còn hứa hẹn sẽ tặng một đống quà cáp, mới miễn cưỡng dỗ dành được Cô Băng Băng bình tính lại.

Cố Băng Băng nhận được chỗ tốt cũng biết điều, cho nên cũng ngừng khóc, chỉ là ủy khuất nói: “Anh, anh quen biết cái streamer kia sao?”

Cố Cẩm Minh lắc đầu, thấp giọng nói: “Không quen biết, chỉ llU 2 bản nhạc đó tên là lslamey. Là bản nhạc piano rất nỗi tiếng, Băng Băng, nêu mẹ chúng ta còn, em cũng sẽ thích.”

“Anh hai, ý của anh là gì?”

“Đây là bản nhạc mà mẹ thích nhát, khi anh và anh cả còn rất nhỏ, mẹ đều thường xuyên chơi bản nhạc này.”

Tim Cố Băng Băng như đập lỡ một nhịp, sắc mặt cũng có chút mắt tự nhiên.

Máy ngày nay sống qua thư thái làm cô ta thường Xuyên quên mắt thân phận thật sự của bản thân, thậm chí có đôi khi, còn cảm thấy bản thân thật sự là vị tiểu thư thất lạc bên ngoài của nhà họ Có, bởi vì trời cao rủ lòng thương, mới được trở lại họ Cố một lần nữa.

Nhưng mà loại cảm giác xa lạ kia lại một lân nữa xông ra, giống như cho dù cô ta có nỗ lực thế nào cũng không thể biến giả thành thật.

Ví như bản nhạc dương cầm mới vừa rồi, cô ta không có cách nào thưởng thức được cái hay của nó.

Nhưng cô ta cũng không thể biểu lộ ra được.

Cố Băng Băng hạ quyết tâm, về sau phải biệt giữ chừng mực, nói lời hay, tốt xấu gì cũng phải hiểu biết hơn một chút.

Sau khi hạ quyết tâm, Cố Băng Băng cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này, miễn cho anh hai lôi kéo cô ta bắt đâu hoài niệm về mẹ, cô ta làm sao biết được vị Cố phu nhân đã chết kia là ai cơ chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.