Chương 598
“Đừng gọi ta là phụ nhân, xa lạ quá, không bằng cứ gọi ta là bà Hứa đi, ta nhìn thây cháu thì thấy thích vô cùng.
Diệp Như Hề có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Tạ Trì Thành, không phải đã nói vị lão phu nhân này có tâm mắt rất cao à, tuy răng sẽ không thích làm khó người khác, nhưng cũng không phải là người ai cũng có thê tới gân.
Nhưng mà, vị lão phụ nhân này rõ ràng rât dễ nói chuyện!
Mặc kệ như thế nào, trước khi tới Tạ Trì Thành đã nói với Diệp Như Hề, vị lão phu nhân này không nên đắc tội, cho nên cô cũng ngoan ngoãn lên tiếng: “Vâng ạ, bà Hứa.” Thái độ không kiêu ngạo không siễm nịnh, không Có nửa phân gọi là hớn hở phần chấn, nhưng cũng không hề tỏ ra lãnh đạm tự đắc.
Thái độ gãi đúng chỗ ngứa này là khiến người ta thoải mải nhát, Hứa lão phu nhân càng vừa lòng, lập tức lôi kéo cô qua muôn nói chuyện thật lâu.
Tạ Trì Thành ấy vậy mà ngang nhiên trở thành phông nên, nhưng anh cũng không hề tỏ ra mất kiên nhân, chỉ là nhìn thấy Diệp Như Hề lộ ra một tia mỏi mệt, nghĩ răng cô đã đứng lâu rôi, tay anh đỡ cô càng dùng sức một chút, đề cô mượn lực tựa vào anh.
Diệp Như Hề nháy mắt thấy nhẹ nhàng hơn nhiêu.
Hứa lão phụ nhân nhìn thấy một màn này, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng tâm mặt chậm rãi dời xuông, đôi diện với phần bụng dưới che lâp dưới váy áo rộng thùng thình của Diệp Như Hề, cho dù che chắn rất khá, nhưng nều đứng gần nghiêm túc nhìn kỹ thì vẫn có thê phát hiện ra manh môi.
Hứa lão phu nhân lập tức nhìn ra được, có chút kinh ngạc nói: “Cháu day loi Diệp Như Hề thấy thế, suyt một tiếng, nhỏ giọng nói: “Bà Hứa phải giữ bí . mật đây nhé.”
Khó có được Diệp Như Hề có giọng điệu đáng yêu giỗng như trẻ con như vậy, Hứa lão phu nhân vui vẻ tới bật cười, chân thành thật lòng nói: “Đây, đây thật sự chúc mừng cháu nhé.”
Cách đó không xa, Hạ Lan Hinh thấy một màn này thì thiếu chút nữa đã văn đứt ngón tay mình.
Sao lại có thể như vậy! Vì cái gì mà Hứa lão phu nhân lại trò chuyện vui vẻ với người phụ nữ kia như vậy!
Thậm chí còn cười thích chí nhử vậy nữa.
Cô ta đã bỏ ra mây năm tâm huyết cũng không làm được điều này! Vì sao ả đàn bà kia lại có thê làm được.
Cô ta hận! Hận không thể nhào qua rồi cắn chết Diệp Như Hề!
Đồng thời, một màn kia cũng lọt vào trong mắt rất nhiều người khác.
Chủ nhân của bữa tiệc này chính là Hứa lão phu nhân, tất nhiễn không ít người chú ý tới bà ây, ây vậy mà Hứa lão phu nhân ai cũng không thèm gặp, lại chủ động tới trò chuyện vui vẻ với người khác, mà người phụ nữ Kia.
Lại là người phụ nữ đã cướp được Tạ Trì Thành về tay!
Người phụ nữ quỷ quái này từ nơi nào tới, sao có thể may mắn đến vậy!
Có thể, được Tạ Trì Thành nhìn với con mắt khác, lại còn được Hứa lão phu nhân nhìn với con mắt khác!
Diệp Như Hề tự nhiên cũng không biết nỗi lòng ghen ghét của bọn họ, cô bắt đầu cảm thây thích bà Hứa hiền lành ôn hòa này, trong khoảng”
thời gian ngắn, cô thật sự đã xem đối phương như bà của mình mà đối đãi.
Hứa lão phu nhân tuy rằng rất muốn tiếp tục nói chuyện nữa, nhưng bà biệt rõ tốt xấu gì thì bữa tiệc này cũn do mình tiền hành, bà cũng không thê thật sự hoàn toàn tùy hứng rồi mặc kệ nó ra sao thì ra được.
Cho nên Hứa lão phu nhân chỉ có thể đ è xuống mong muôn nói chuyện mà rời đi trước, cũng hạ quyết tâm lân sau phải gặp riêng Tiểu Hề nói chuyện cho đã.
Chờ sau khi Hứa lão phu nhân đi rồi, Diệp Như Hề thở dài ta nhõm một hơi, nói: “Không nghĩ tới bà Hứa là người khá tốt, còn rất hiền từ.”