Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 602



Chương 602

“Anh cảm thây em rât xâu xa à? Em không thê lừa được anh, vừa rồi chính là em cô ý, chọc giận cô ta, lừa cô ta là anh tới một lần, cuối cùng anh vẫn qua thật.”

So với việc bị vạch trần, Diệp Như Hề dứt khoát thẳng thắn Thành khẩn, thẳng thắn xong thì lập tức khẩn trương nhìn Tạ Trì Thành.

Ngay cả bản thân cô cũng không l biết giờ phút này mình khẩn trương đến mức nào.

Một lúc lâu sau, Tạ Trì Thành bỗng nhiên vươn tay túm Diệp Như Hề qua, ân cô vào sát trên vách tường, phân sau lưng dán vào vách tường lạnh lẽo, mà trước mặt là hơi nóng mạnh mẽ ập vào, khiên khuôn mặt cô cũng từ từ bị hun chín.

“Anh, anh làm cái gì……

Tạ Trì Thành chống một tay bên cạhh đầu CÔ, đè thâp giọn nói: “Em đang chơi xấu.”

Diệp Như Hề nhấp môi, cuối cùng cũng dứt khoát bât chấp tất cả, trừng mắt nói: “Đúng vậy, em đúng là đang chơi xấu, em đúng là không thích cải cô Hạ Lan Hinh kia, em mặc kệ các người có phải thanh mai trúc mã gì hay không, em chính là không cho phá? anh tới gần cô ta nữa.

“Ghen tị?”

“Đúng vậy, ghen tị!”

Nếu đã như vậy rồi, không có cái gì phải ngại thừa nhận cả.

“Mà Hạ Lan Hinh kia cũng không phải người tốt lành gì, cô ta có thói quen làm bộ làm tịch, còn nữa, lần trước ở nhà vệ sinh thiếu chút nữa cô ta đã đụng ngã em……”

Tạ Trì Thành lập tức ngắt lời, “Nhà vệ sinh? Đụng vào lúc nào?”

“Chính là lúc diễn ra buổi đầu giá, lúc ây em không quen biết cô ta, hiện tại đã nhận ra được.”

Tạ Trì Thành nheo mắt, chỗ sâu trong đáy mắt tràn ngập nguy hiểm.

Diệp Như Hề thấy anh không nói lời nảo, có chút khân trương, nói: “Thật sự đó, bề ngoài thì cô ta nói mình không cẩn thận, nhưng em biết nhất định là cô ý, em còn đang mang thai, nều như té ngã, bảo bôi trong bụng em sẽ không còn.”

Diệp Như Hề sợ anh không tin, còn cố ý giải thích thêm vài câu.

Nhưng mà, Tạ Trì Thành trực tiếp hôn lên đôi mắt cô, Diệp Như Hề đã bị khóa chặt, nói Riorgi ra lời.

“Anh biết, anh tin em, không cần khẩn trương.”

Trái tim đang căng thẳng của Diệp Như Hề chậm rãi thả lỏng, giọng điệu ủy khuất nói: “Cô ta khẳng định là thích anh, cô ta còn từng cứu mạng anh một lần, cho nên anh nợ cô ta, nhưng em không cho phép anh giao bản thân cho cô ta.”

“Nói bậy cái gì thế? Ai nói với em ân cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp hả?”

Trọng giọng nói của Tạ Trì Thành còn mang theo một tia uy hiếp, bởi vì cả hai dựa vào quá gân, hơi nóng lúc anh nói chuyện đêu phả vào, sắc mặt Diệp Như Hề lại càng thêm đỏ bừng.

“Em, em chính là…… Nghe nói qua.”

Cằm cô được nâng lên, để đôi mắt cô nhìn thẳng vào ai đó.

“Diệp Như Hà, trong đầu em đang suy nghĩ cái gì thê?”

“Về sau, đừng tới gần cô ta nữa.”

“Sau đó thì để anh tới gần?” Một câu này hỏi ra ngay lập tức, không hề chân chừ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.