Chương 63:
Nhạc Nhạc cũng không ngượng ngùng, trực tiếp duỗi tay muốn ôm một cái, cái miệng nhỏ ngọt xớt, không cần bôi mật mà cái miệng cứ máy máy không ngừng.
Diệp Như Hề đang cắt trái cây trên bàn, dở khóc dở cười, tuy nhiên trong lòng lại thấy vui thay cho chị Dương .
Dương San là người rất quan trọng đối với cô, thời điểm còn ở trong tù, nếu không có Dương San che chở, cô đã sớm bị bạn tù ăn đến xương cốt cũng không còn rồi, phần ân tình này cô mãi mãi không bao giờ quên.
Nhận Nhạc Nhạc làm con gái nuôi xong, Dương San càng thêm quan tâm về bệnh tình của Nhạc Nhạc, lại tìm một cơ hội dò hỏi một phen.
“Thật sự tìm không tìm được tủy xương thích hợp sao?”
Diệp Như Hề mát mát lắc đầu, nói: “Bác sĩ nói hy vọng rất xa vời, vẫn luôn cố lưu ý, không dễ tìm chút nào.”
Chuyện này vẫn luôn là nỗi đau của Diệp Như Hè.
“Hay là để chị thử đi kiểm tra qua một chút? Nói không chừng còn có thể, lỡ như hợp thì sao!”
Trong lòng Diệp Như Hề có chút cảm động, biết đây là chị Dương quan tâm tới Nhạc Nhạc.
“Cảm ơn chị Dương, nhưng chỉ sợ là không được, nhóm máu của Nhạc Nhạc cũng rất hiếm, yêu cầu rất hà khắc.”
Dương San chưa từ bỏ ý định, “Xác suất thích hợp của người có quan hệ huyết thống rất cao, cha của Nhạc Nhạc nói không chừng có thích hợp, em đi tìm người đó chưa?”
Diệp Như Hè trầm mặc một chút, không có trả lời.
Cô đã nói với chị Dương trước khi cô vào tù một năm có được canh giữ và sinh con trong bệnh viện, cho nên Nhạc Nhạc là con gái ruột của cô, chỉ là chưa bao giờ nhắc tới cha của Nhạc Nhạc.
Vấn đề riêng tư này, Diệp Như Hề cũng không có tiếp tục giấu giếm, đem chuyện xảy ra năm đó kể qua một lần bằng cách tóm gọn nhát.
Dương San lập tức vô cùng tức giận, sắc mặt cũng thay đổi.
“Cái người mẹ kế và em gái kia của em, quả thực không phải là người! Đúng là loại độc ác tán tận lương tâm!”
“Chị Dương, em không sao cả, chị cũng đừng tức giận.”
*Lũ xấu xa! Đúng là đê tiện! Tiểu Hè, không thể cứ buông tha đám cặn bã này như thế được! Cô muốn làm cái gì thì cứ việc nói với chị! Chị nhất định sẽ giúp cô! Tuyệt đối không thể buông tha cho đám người xấu xa kial”
Diệp Như Hề cười cười, trong lòng tràn đầy cảm động, nói: “Chị Dương, em thật sự không có việc gì, trong họa được phúc, Nhạc Nhạc ra đời là sự an ủi lớn nhát đối với em rồi”
Dương San miễn cưỡng không tỏ ra tức giận như vừa rồi, chỉ nói: “Chị sẽ che chở cho Nhạc Nhạc, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là mau chóng tìm được cha ruột của Nhạc Nhạc , chị có quen một người bạn rất lợi hại, anh ta cũng sắp ra tù, chờ sau khi người đó ra tù rồi chị sẽ tìm hắn tới giúp đỡ.”
“Chuyện này…… Thật sự có thể chứ?”
Lúc trước bởi vì bệnh tình của Nhạc Nhạc, cô không phải chưa từng có suy nghĩ đi tìm người đêm đó, nhưng biển người mênh mông, chỉ là một mình cô căn bản không thẻ tìm ra được.
“Vậy cứ quyết định như vậy đi, chị sẽ đi tìm anh ta, cô hãy đem những manh mối còn nhớ rõ liệt kê ra cho chị.”
Diệp Như Hề cũng hạ quyết tâm, “Vâng.”
Chỉ cần có thể cứu được Nhạc Nhạc, cho dù muốn cô làm cái gì cũng được.
“Bên phía công ty bên chị đã tìm được một đám người đáng tin cậy, không nhiều lắm, chỉ có năm người, nhưng đều là người đáng tin, Tiểu Hè, chị sẽ sắp xép thời gian để em gặp mặt máy người đó.”
Diệp Như Hề gật đầu đồng ý, cô tin tưởng chị Dương, nhưng muốn cô đặt niềm tin vào những người khác thì cần phải kiểm tra một chút.