Chương 631
Diệp Như Hề thập giọng nói: “Các người rốt cuộc đang muôn làm cái gì?
Chỉ là muốn khiến Tạ Trì Thành lại đây sao?”
Lâm Tử Ngang trằm mặc một chút, ý vị thâm trường nói: “Chị xác định chị hiểu biết anh ây sao?”
Diệp Như Hề bình tĩnh nói: “Anh có thế đừng dùng mây câu như vậy tới kích tôi được không. Anh ấy là người như thế nào, tôi cũng không cân thông qua anh để hình dung mới có thể hiểu biết.”
“Ha ha ha, chị dâu, giờ tôi mới biết vì sao ông chủ sẽ thích chị như vậy, chị thật sự rất đặc biệt.”
Lâm Tử Ngang cuối cùng chỉ khẳng định một câu: “Tôi sẽ tận lực bảo đảm an toàn của chị, chị hãy yên tâm.”
Diệp Như Hễ căn bản không tin những lời này, Lâm Tử Ngang có thể phản bội cả Tạ Trì Thành, đã mắt đi độ tin cậy vốn có của anh ta rồi..
Cùng lúc đó, Tạ Trì Thành nhận được tin tức mới nhật.
“Ông chủ, điều tra ra được rồi, vị trí ở vùng biển phụ cận quốc tế.”
Nhạc Nhạc ngồi trong lòng Tạ Trì Thành lập tức ngắng đầu nhỏ, hai mắt sáng lên nhìn daddy.
“Ừ, chuẩn bị sẵn sàng xuất phát.”
“Đã rõ.”
Nhạc Nhạc kéo kéo cổ áo daddy, nói: “Daddy, là đã tìm được mami và anh trai rồi sao?”
“Ừ, đúng vậy, daddy sẽ đưa bọn họ trỏ: vệ với chúng ta.”
“Vậy, Nhạc Nhạc có thể đi được không?”
Tạ Trì Thành vốn dĩ còn muốn từ chối, dù sao lần này cũng quá nguy hiểm, nhưng khi đôi diện với đôi mắt đầy khát vọng của Nhạc Nhạc, trái tim anh cũng lâp tức mêm xuống.
Khi nhóm người Tạ Trì Thành chạy tới hòn đảo nhỏ kia, Hứa lão phu nhân đã nhận được tin tức bât ngờ.
Trên mặt lão quản gia rõ ràng là sự thất vọng, nhưng vấn tận tâm tẫn trách báo cáo tât cả sự việc qua một lần.
Hứa lão phu nhân nghe xong đã trầm mặc thật lâu thật lâu, cuối củng mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Tôi vốn tưởng rằng Lan Hinh là đứa trẻ tốt, chỉ là suy nghĩ có chút ích kỷ, không sâu xa, không nghĩ tới…… tâm địa nó lại có thể xấu xa tới vậy.”
Lão quản gia thấp giọng nói: “Phu nhân, chuyện này nên sắp xếp như thế nào?”
Chuyện mơ tưởng mạo danh thanh thê người khác, lão quản gia thật sự cảm thây muôn đập nát tay của cô tiểu thư họ Hạ này.
Chẳng lẽ Hạ Lan Hinh thật sự nghĩ chỉ với bản lĩnh của cô ta, là có thể đủ chơi trò mèo với phu nhân khiến bà ấy xoay quanh sao?
Lão quản gia thậm chí còn không khách khí âm thầm trào phúng một phen, sao có thể ngây thơ đên vậy nhỉ! Tuổi còn trẻ, chưa đủ lông đủ cánh, đã mơ tưởng muôn lừa gạt phu nhân, uông cho tâm lòng tốt! Uống phí vài phân quan tâm yêu thích của phu nhân với cô ta! Vậy mà lại muốn nhúng tay vào chuyện của đại tiểu thư, hừ!
“Mặc kệ nó, đổi lại là âm thầm điều tra mây người khác cho tôi.”
“Vâng, phu nhân. “
“Lời mời gửi tới Tạ gia đã có đáp lại chưa?”
“Vẫn chưa.”
Lão quản: gia do dự một chút, lại nói: “Người của trang viên họ. Tạ hình như đêu không thây đâu nữa.”