Chương 673
Những lời này thành công cản trở động tác của Tạ Trì Thành, nhưng cũng khiến nhiệt độ xung quanh lập tức hạ thấp xuống.
Sát khí không kiềm chế được mà lan tràn bốn phía.
Vưu Lị Tư bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thậm chí suýt nữa cả đứng cũng không – vững, sau khi xác định người phụ nữ kia nhìn thấy và rời đi rồi cô ta mới buông tay.
Vừa buông ra tay, cổ lập tức bị người kia bóp chặt.
Bàn tay to lập tức siết mạnh, hô hấp của Vưu Lị Tư cũng dần trở nên dồn dập, cô ta liều mạng muốn kép tay _ anh tra, nhưng bàn tay đang bóp cổ cô ta giống như chiếc kìm sắt rắn chắc, làm thế nào cũng không thể dứt ra được Cô ta hé miệng, muôn gọi, nhưng âm thanh nghẹn trong cô “họng, căn bản không thốt nên lời, mà cô ta bởi vì không muôn bị ai quây rây, thậm chí ngay cả vệ sĩ cũng không mang theo.
Khi Vưu Lị Tư ngẩng đầu lên đôi diện với ánh mắt của Tạ Trì Thành, trái tim cũng buốt. lạnh, trong ánh mắt là sự chêt chóc rõ ràng.
Anh thật sự muốn giết cô ta.
Cả người Vưu Lị Tư rét run, chỉ có.
thể nhận được không, khí trong phổi của mình càng dần cảng cạn kiệt.
Tạ Trì Thành đúng là thật sự muốn giết cô ta, chỉ thiệu chút nữa, anh đã bóp gãy cô đối phương, đó là ý nghĩ giêt chóc thô bạo bao phủ hoàn toàn lý trí.
Nhưng hình ảnh của Nhạc Nhạc và Diệp Như Hề đã kéo anh ra khỏi cơn cuông bạo.
Anh rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra, Vưu Lị Tư bị ném ngã thật mạnh trên mặt đất, kịch liệt hô hâp.
Tạ Trì Thành đút hai tay vào túi quân, nói từng câu từng chữ: “Vưu Lị Tư, cô tốt nhất là cầu nguyện cho bản thân đừng chết, có gắng giữ cái mạng này hiên tủy xư ơng cho con gái tôi. Nêu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Dút lời, Tạ Trì Thành xoay người rời đi.
Sau đó, cả người Vựu Lị Tư đều bị mô hội lạnh thâm đấm, khoảnh khắc vừa rôi cô ta thật sự đã cận kề với cái chết, Caesar sẽ thật sự giết cô ta, cho dù cô ta không biết vì cái gì mà ở thời khắc cuối cùng anh lại buông lỏng tay.
Lý trí vừa quay trở lại, cô ta biết bản thân đã chơi quá đà, nhưng VỀ mặt tình cảm lại cảng thêm điên cuồng, tình yêu của cô ta dành cho Caesar chính là thứ tình cảm trộn lẫn giữa cực đoan và điên cuông, hiện tại ngọn lửa cực đoan kia càng cháy cảng mạnh.
Vưu Lị Tư si ngốc mà nhìn bóng lư ng anh rời đi, vẻ điên cuông trong ánh mắt càng lúc càng kịch liệt.
Mà Diệp Như Hề thấy cảnh hai người bọn họ ôm nhau còn đang nghiêng ngả lảo đảo rời đi, cô không biết bản thân cô muôn đi đâu, cũng không biết mình đang ở nơi nào, cô chỉ biết phải rời. khỏi đó, cô phải đi, không thể ở lại.
Cô không cần…… tiếp tục chứng kiến một màn kia nữa, Ngực như bị con dao nhỏ cắt ra từng miệng, còn đang nhỏ giọt chảy máu.
Trong cơn hoảng hốt, cô suýt nữa bị vấp ngã, cô dừng lại, chậm rãi ngồi xung, ánh mắt trống rồng như con thú bông mắt đi linh hồn.
Trong khi Ta Trì Thành đang nôn nóng tìm kiếm bóng dáng Diệp Như Hề, lại thấy cô một lân nữa xuất hiện ở đại sảnh bữa tiệc, lúc này toàn bộ khách khứa đã sớm bị anh mắt kiên nhẫn mà đuổi hết đi.
Bữa tiệc này tô chức vốn là để công khai danh phận của Diệp Như Hề, nhưng sau đó lại bị cản trở, anh cũng không cần thiết phải tiếp tục, cho nên lập tức không chút khách khí đuổi hết người về, khách khứa cũng không người nào dám có ý kiến.