700
Cổ an tĩnh tới kỳ cục, giống như bắt cứ lúc nào cũng có thê biên mất, ánh nắng từ cửa xe chiếu vào, dọi trên mặt cô, cô nhắm hai mắt lại, gương mặt đắm chìm dưới ánh năng hè, bỗng nhiên tay bị bắt lấy.
Cô cứng đờ một chút, lại không có tránh ra.
Tránh không thoát.
Sao phải phản kháng làm gì.
Cô chỉ cười nhạo trong lòng vài tiếng, mà trên mặt lại không có bât kỳ biêu hiện gì.
Trái tim Tạ Trì Thành căng thẳng, trong khoảnh khắc kia, anh cứ nghĩ người bên cạnh mình sắp biến mắt, loại cảm giác bát chợt hụt hãng trồng văng trong tim thế này, không có Xe dừng trước một tòa cao ốc vô cùng xa hoa, xuống xe, tổ hợp tuần nam mỹ nữ, thêm hai đội VỆ Sĩ nghiêm chỉnh trật tự, nháy mắt hấp dân vô số ánh mắt người khác.
Tạ Trì Thành đặt một tay trên eo Diệp Như Hề, kéo cô dại gân mình cả hai bước chậm đi về phía trước, không hề để tâm tới những ánh nhìn chòng chộc xung quanh.
Người đàn ông anh tuấn cao ráo mặc bộ tây trang màu đen, đôi chân thẳng Đ. thon dài ân mình trong chiếc quần tây, thân hình hoàn mỹ càng chọc tới không ít đám phụ nữ phương tây nhiệt tình phóng khoáng nhìn chăm chằm.
Nói chung, đàn ông Trung Hoa nếu so với hình thể cao lớn của đàn ông phương tây hầu hết đều sẽ có chênh lệch, bị lọt thỏm, nhưng người đàn ông này lại không thua kém chút nào, thân cao 1m85, đường nét cơ bắp cũng không phải khoa trương lô lộ, ân mình dưới một lớp trang phục, chỉ có Diệp Như Hề biết, phía nưới lớp áo kia là phần cơ bụng rắn chắc tới mức nào.
Tóc anh theo kiểu undercut vuốt cao, lộ ra khuôn mặt tuần tú với đường nét góc cạnh tự như được điêu khắc, trên người mang theo hơi thở lạnh lẽo người sông chớ gần, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới vẻ tuần mỹ, ngũ quan thâm thúy, mặt mày đầu vẻ thù địch, nhưng ở Kioiih khắc cúi đầu, vẻ thù địch khiến người ta sợ hãi liền hóa thành ôn nhu.
Dịu dàng ôm lấy người phụ nữ kịa khiến người nhìn đồ ky tới đỏ mắt.
Nhưng mà, lúc này Diệp Như: Hề bời vì quá gây ốm, gương mặt vôn dĩ rất kiềm diễm đã đănh mất sức sống, cô ngắn ra theo cạnh anh, hai mắt vô thân, giỗng như một con búp bê xinh đẹp về hồn.
Có vài phụ nữ gan lớn muôn đên gân, nhưng còn chưa kịp sân vào vài bước đã có vệ sĩ ngăn cản.
Tạ Trì Thành thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bồ thí cho mỹ nhân tóc vàng ngực bự kia.
Anh cúi đầu, nói: “Có thích món gì không?”
Diệp Như Hề ngắn ra, lắc đầu.
Cô cũng không muốn gì cả.
Cô nhớ tới bản thân từng mua cặp _ đồng hồ đôi trị giá 9000 vạn đô, còn chưa đeo vao tay bao giờ, lẳng lặng năm trong góc nào đó ở phòng.
Cô mắt đi động lực muốn đích thân đeo nó lên cho anh, liền dứt khoát bỏ quên luôn.
Tạ Trì Thành nhìn vẻ mặt cô không chũt biểu cảo, bàn tay nhéo, nhéo tay cô, nói: “Nếu em không muôn, vậy anh mang em đi mua.
Tạ Trì Thành trực tiệp đưa cô tới một cửa hàng thời trang của nhãn hiệu xa xỉ, nhân viên cửa hàng thấy anh vừa vào tới, trực tiếp cầm ra thẻ tạm ngừng phục vụ treo trước cửa ra vào, bởi vì bọn họ phải chuyên tâm phục vụ vị khách quý vừa tới.
Tạ Trì Thành dẫn thao đoàn người vào trong, lưu loát nói bằng tiếng anh với giọng điệu trầm thập: “Mang những kiêu dáng mới nhất ra đây, còn nữa, không được bó sát người.